Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1812




Chương 1812:

 

Diệp Linh tuyệt đối có lý do hoài nghỉ anh là một là người đàn ông bạo lực tình dục.

 

Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa phòng cô vang lên.

 

Diệp Linh đi tới mở rộng cửa, ngoài cửa là Hoa tỷ.

 

Hoa tỷ đi đến, đưa một chuỗi số điện thoại đến: “Linh Linh, em sao lại muốn số điện thoại của Sử tổng, lẽ nào, em muốn liên lạc với Sử tổng?”

 

Diệp Linh nhận lấy dãy số gật đầu: “Đúng vậy, em muốn gọi cho Sử tổng.”

 

Hoa tỷ lập tức liền há to miệng: “Linh Linh, chị cần phải nhắc nhở ngươi, vừa rồi ở trong phòng bao Cố tổng đã rất không vui rồi, nếu như Cố tổng biết em gọi điện thoại cho Sử tổng, hậu quả rất nghiêm trọng đó, cũng không phải là chuyện em tự tay đút Cố tổng uống ly rượu là có thể lừa được đâu.”

 

Diệp Linh không hé răng, cô trực tiếp lấy điện thoại của mình ra bấm số Sử tổng.

 

Rất nhanh, điện thoại đã tiếp thông, giọng Sử tổng uống say mềm truyền tới: “Alo, là… Là ai đó?”

 

“Sử tổng, là tôi.” Diệp Linh lên tiếng.

 

“Diệp… Diệp mỹ nhân?” Bên kia Sử tổng đã kết thúc bữa tiệc vào phòng mình, nghe được giọng Diệp Linh lão nhanh chóng đứng phắt từ trên ghế, vừa khiếp sợ vừa vui mừng nói: “Diệp mỹ nhân, sao cô lại gọi cho tôi?”

 

“Sử tông, là như vậy, tôi muôn biêt ít chuyện của mẹ tôi và Cố Hiền.” Diệp Linh không vòng quanh, đi thẳng vào vấn đề.

 

“Ah, là chuyện này à, chuyện của mẹ cô và Cố Hiền tôi có biết, hơn nữa biết rất rõ ràng, năm đó tôi và Cố Hiền là anh em tốt, đám cưới hào môn để hắn cưới Ôn Lam, nhưng hắn vô cùng không thích Ôn Lam, trong lòng chỉ mơ ước nữ thần trong lòng mình, cũng chính là Thiếu phu nhân của Diệp gia mẹ cô.”

 

“Mỗi lần tôi và Cố Hiền đi ra ngoài uống rượu, Cố Hiền đều nói mình chán ghét Ôn Lam, Ôn Lam là một tiểu thư khuê các, ở trên giường một chút tình thú cũng không có, mỗi lần hắn cùng Ôn Lam ngủ đêu phải tưởng tượng Ôn Lam thành mẹ cô.”

 

“Cố Hiền thực sự rất thích mẹ cô, hắn bên ngoài tìm tiểu tình nhân, bao dưỡng này tiểu tam đều rất giống với mẹ cô, thế nhưng cái này không đủ, hắn nhất định phải có được mẹ cô, cho nên có một lần hắn liền mua thuốc…”

 

Sử tổng đại khái cũng biết mình lỡ miệng, cho nên giọng của lão hơi ngừng lại.

 

Diệp Linh cười nhạt trong lòng, Ôn Lam lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân, lại bị Cố Hiền bỏ đi như giày rách, ngay cả bí sự giường chiếu cũng chia sẻ đàm tiếu với bạn bè, có thể thấy được bi thảm trong cuộc sống Ôn Lam hoàn toàn là từ tên đê tiện trời đất không du Cố Hiền mà ra.

 

Diệp Linh biêt Sử tông đã nói đên trọng điểm, đó chính là ngày bố mẹ cô qua đời và phát sinh ra vở kịch bắt gian kia.

 

Ôn Lam chạy tới khách sạn bắt gian mẹ cô và Cố Hiền tại trận, sau đó phế đi đôi chân của mình, từ đó về sau hận mẹ cô và cô nhiều năm như Vậy.

 

Cố Dạ Cần cũng cho rằng tất cả thống khổ của Cố gia đều từ mẹ cô mà ra, cho nên muốn hủy hoại cô.

 

Thế nhưng cô rõ ràng, ngày đó là Cố Hiền hạ thuốc mẹ cô, sau đó mang mẹ cô tới khách sạn.

 

Nếu như cô vạch trần chân tướng năm đó, không biết Cố Dạ Cần và Ôn Lam làm sao chịu nổi?

 

Miệng của lão Sử tổng vẫn rất kín, cho dù uống say rồi cũng giữ kín bí mật này.

 

“Sử tông, sau đó thì sao, sao ông không nói tiếp?” Diệp Linh cười nói.

 

“Ah, chuyện sau đó tôi đã không nhớ rõ, không nhớ rõ…”

 

Đôi mắt yêu mị của Diệp Linh tràn ra một tia cười nhạt: “Thì ra là vậy a, vậy không bằng… giờ tôi đến phòng Sử tổng, nói chuyện với Sử tổng lâu chút, xem thử Sử tổng có thể nhớ lại chuyện năm đó không nhé.”