Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1797




Chương 1797:

 

Anh khẽ nhắm mắt, lúc này mới phát hiện mình thất thố, anh cũng không biết mình sao nữa, e rằng cô ngày càng lớn lên làm anh không có cảm giác an toàn, cô bị nhiều người đàn ông thương nhớ như vậ, anh có chút sợ cô bị người khác đoạt đi.

 

Anh biết mình có bao nhiêu âm u, cha mẹ của anh đều là người u ám, trên người anh chảy huyết dịch của bọn họ, gen sẽ không tốt.

 

Cô bé trước mắt này là con gái của Diệp gia thê gia, là cành vàng lá ngọc, anh tuy là nuôi cô, nhưng tâm tình không tốt, cũng sẽ phát giận với cô, nói rất nhiều lời khó nghe.

 

Ánh mắt của anh rơi trên cổ cô, sau đó chậm rãi dời xuống: “Trên xe mở điều hòa, không nóng sao? Cởi áo khoác ngoài ra.”

 

Anh vươn tay kéo khóa kéo áo khoác đồng phục của cô, kéo xuống.

 

“AI” Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng che ngực mình.

 

Cô từ nhỏ đã không còn mẹ, chuyện dậy thì không ai chỉ dạy, cô xấu hổ để nói, cũng không có cách nào hỏi người khác, gần đây ngực cô trướng, từ từ lại có vòng cung, nên cô mặc đồng phục rộng rãi đê che, cho dù nóng cũng không dám cởi áo khoác ra.

 

Động tác của anh rất nhanh, ngón tay cầm lấy khóa kéo, trực tiếp kéo ra nửa đoạn, đôi mắt hạnh tròn xoe mở to nhìn anh.

 

Anh đã thấy.

 

Khi đó anh đã thành niên, nên hiểu đều hiểu, anh không yêu đương cũng không phải là không có hứng thú với người phụ nữ, ngược lại ánh mắt của anh thỉnh thoảng cũng sẽ rơi trên người phụ nữ, dùng ánh mắt của một người đàn ông quan sát người phụ nữ rồi bình phán khuôn mặt dáng người của người phụ nữ này như thế nào, khi xã giao cùng đám đàn ông cũng sẽ nói chút lời thô tục, anh không khác những gã đàn ông khác.

 

Song, ánh mắt anh rất cao, không để trong lòng mấy thứ đó.

 

Cho nên, ánh mắt của anh là lợi hại bực nào, vừa rồi áo khoác kéo xuống nửa đoạn, lộ ra áo thun trắng bên trong, địa phương được áo thun trắng bao vây lấy có một đường vòng cung oánh nhuận…

 

Cô gái trong ngực bị kinh hãi như con thỏ nhỏ, anh khẽ động yết hầu, ánh mắt khẽ dịch, lúc này mới nhẹ nhàng dỗ cô: “Linh Linh, xin lỗi, anh không hù em GHI 2 Anh nghĩ anh rất xấu, ở trên người cô chiếm chút lợi lộc mới bằng lòng cho cô sắc mặt tốt.

 

Song, cô gái anh tỉ mỉ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, há có thể để kẻ khác nhúng chàm nửa phần?

 

Cô, sớm muộn gì cũng là của anh.

 

Cô nhanh chóng kéo khóa kéo lên, sau đó đỏ bừng mặt lắc đầu: “Không có, em chỉ là cảm thấy anh ngày hôm nay là la ng Anh ngồi thẳng người: “Gần đây công ty hơi bận, nên tâm trạng anh không tốt lắm, nhưng về sau sẽ không thế nữa.

 

Linh Linh, anh trai dẫn em đi mua quần áo.”

 

Anh dẫn cô tới siêu thị, lúc đi tới quầy chuyên bán nội y, bước chân của cô từ từ ngừng lại.

 

Cô nhìn áo lót đủ màu sắc bên trong, khuôn mặt nhỏ tựa tuyết ấp đều đã đỏ như tôm luộc: “Anh ơi, anh dẫn em tới đây làm cái gì?”

 

“Linh Linh, em đã trưởng thành, phải mua những món đồ này rồi.”

 

CÓ: Lúc này nhân viên cửa hàng đã đi tới, cung kính nói: “Chủ tịch, ngài mang Linh Linh tiểu thư đến mua nội y à.”

 

Anh gật đầu: “Tôi ra bên ngoài hút điều thuốc, Linh Linh giao cho cô.”

 

Nhân viên cửa hàng liền vội vàng gật đầu: “Vâng chủ tịch.”

 

Anh thực sự đi bên ngoài hút thuốc, không phải, là hút tận mấy điếu, chờ đến lúc anh ngoái đầu nhìn lại, cô vừa lúc đi tới, trong tay che che giấu giấu mang theo một cái túi nhỏ tinh xảo.

 

Sau đó, anh thấy được nội y cô mua, khi đó đưa cô đến ở chung với anh rồi, cô dùng nước xả thơm giặt dây ngực rồi phơi trên ban công biệt thự.

 

Có một cái là màu trắng, đai an toàn thanh mảnh, kiểu dáng rất thanh thuần nữ sinh.