Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1796




Chương 1796:

 

Mẹ anh không thích Diệp Linh, nói rất khó nghe: “Diệp Linh sắp trưởng thành rồi, các cô có thấy vóc người nó không, con gái mới mười mấy tuổi mà ngực mông đã nảy như vậy, trưởng thành không biết sẽ lớn đến mức nào, đúng là hồ ly trời sinh, tương lai sẽ giống với mẹ nó như đúc, nhất định thích câu dẫn đàn ông!”

 

Người làm nữ nói: “Phu nhân, chúng ta có nên chuẩn bị cho cô ấy một cái áo lót nhỏ không ạ?”

 

Con gái mười máy tuổi đều sẽ mặc áo lót, nhưng Diệp Linh không có mẹ, không ai nói với cô cái này.

 

“Không cân, nghe nói hiện tại Diệp Linh là hoa khôi trong trường, mỗi ngày tan học đám con trai kia đều vây quanh ở đó nhìn nó chằm chằm, vậy hãy để nó cho những thằng kia xem thật kỹ một chút!”

 

Ngày đó anh đứng ở bên ngoài biệt thự, không đi vào, sau đó anh lái xe đến trường Diệp Linh, đón cô tan học.

 

Xe sang dừng sát ở ven đường, đúng lúc đang tan học, anh ngước mắt xuyên qua cửa số xe được cọ sáng thấy rất nhiều học sinh từ trong trường học đi ra, rất nhanh, anh đang ở trong biển người thấy được Diệp Linh.

 

Cô mặc đồng phục học sinh, buộc đuôi ngựa thật cao, cùng nhóm nữ sinh cũng không khác biệt gì, nhưng cô lại khác biệt như thế, đồng phục học sinh rộng rãi đã không giấu được dáng người phát dục xinh đẹp của cô, trong xe, ánh mắt anh chu du trên người cô.

 

Cô còn đeo túi sách, là chiếc túi đắt tiền anh từ nước ngoài mang về cho cô, buộc đuôi ngựa cao lộ ra khuôn mặt nhỏ oánh nhuận của cô, ngày ấy cô mới nảy nở đã là đóa hồng yêu kiều, chọc cho đám con trai bên người cô cứ nhìn cô mãi.

 

Một khắc kia anh cảm giác mẹ mình nói không sai, ngực mông đã căng tròn, mông còn vềnh, dáng người mềm mị vưu vật ấy đã vẫy gọi rất nhiều ham muốn, tương lai không biết sẽ câu hồn bao nhiêu người đàn ông.

 

Rât nhanh, cô đã phát hiện ra xe của anh, cô vui vẻ chạy tới, giếng như con sẻ nhỏ.

 

Cô lên ngồi kế bên tay lái, cài lên dây an toàn: “Anh, sao anh lại tới đây?”

 

Bàn tay của anh đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng lái xe: “Anh tới đón em.”

 

“Anh, cho anh này.” trong tay nhỏ cô xuất hiện vòng hoa lam đan bằng tay, có gắn chuông gió, có thể treo trên xe để trang trí, tinh xảo và đẹp mắt.

 

Anh nhìn thoáng qua, môi mỏng tràn ra ý cười như có như không: “Từ đâu ra Vậy, có phải đám nam sinh kia đưa cho em?”

 

Cô sửng sôt, rât rõ ràng không ngờ tới anh lại nói như vậy.

 

Anh quay đầu nhìn cô, khuôn mặt trước mắt một trắng như tuyết, đôi môi đỏ hồng, mái tóc dài đen nhánh, tổ hợp màu sắc va chạm không biết sao lại kích thích anh, yết hầu anh khẽ động: “Làm sao, anh nói sai rồi à, chắc có rất nhiều nam sinh tặng quà cho em Em nhận quà của bọn nó, cho bọn nó cái gì, cho bọn nó nắm tay, hay là… đã cho bọn nó hôn môi rồi?”

 

Anh không nói bậy, xã hội này chính là thực tế như thế, quan hệ nam nữ nói trắng ra là chính là giao dịch, nhưng, lời của anh thực sự khó nghe, chanh chua hệt mẹ anh, trong xương tỉ tiện không chịu nỗi.

 

Cô đại khái bị dọa, khuôn mặt nhỏ đỏ trắng đan xem, rất nhanh đôi mắt nước kia đỏ bừng, bàn tay nhỏ siết vòng hoa đó, cô cắn môi dưới: “Em không có…anh, em không muốn tặng anh nữa, dừng xe, em muốn xuống xel”

 

Đây đại khái là lần đầu tiên Diệp Linh chứng kiến Cố Dạ Cần như vậy, anh trai thường thương cô bảo vệ cô bây giờ lại khiến cô cảm thấy nhục nhã hoảng sợ, nên cô muốn xuống xe.

 

Cố Dạ Cần dừng xe ven đường.

 

Diệp Linh vươn tay muốn kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, nhưng anh đột nhiên vươn tay, kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô: “Giận?”

 

Cô cúi cái đầu nhỏ, thương cảm lại ủy khuất: “Em không có… vòng hoa lam này là em đến cửa hàng bán hoa học, tự tay đan, muốn tặng cho anh… Mặc dù có rất nhiều người tặng quà cho em, nhưng em đều không nhận, càng không có làm ra những chuyện giông như anh trai nói…”

 

Nói rồi cô nâng đôi mắt hồng hồng lên nhìn anh: “Anh ơi, hôm nay anh làm sao vậy?”