Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1776




Chương 1776:

 

Lâm Thủy Dao im lặng vài giây, sau đó chạy tới cạnh cửa, mắt thấy bà sắp đi ra rồi, song, bà lại dừng lại, bà quay đầu nhìn về phía nhóm người làm nữ: ‘Gao CÓ.

 

“Lâm tiểu thư, cô còn có cái gì phân phó sao, có muốn chúng tôi chuẩn bị xe riêng cho cô đi không ạ?”

 

*“,.” Lâm Thủy Dao cứng đờ ở cạnh cửa, mặt bà viết đầy – giữ tôi lại đi, tại sao không có ai giữ tôi lại, xấu hổ chết đi được.

 

Bầu không khí cứ như vậy hóa đá, Lâm Thủy Dao rât muôn đi, thê nhưng nơi đây dường như có một sức mạnh nào đó giữ bà lại, bà làm sao cũng không nhắc được nửa bước.

 

“Thôi, tôi không đi nữa.” Lâm Thủy Dao cong cảng chạy lên lầu.

 

Trong phòng trên lầu, Lâm Thủy Dao khóa trái mình ở bên trong, ai cũng tìm không thấy, bà đi qua đi lại, gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, lẽ nào… bà thực sự không yêu tiền nữa mà thích Lệ Quân Mặc rồi ư?

 

Điện thoại không ngừng vang lên, là điện thoại của My nương.

 

Lâm Thủy Dao không nhận, không dám nhận.

 

Khoảnh khắc đó, bà lại sinh ra vài phần khiếp đảm.

 

Lâm Thủy Dao phiền não ngồi trên thảm ở gần mép giường, cuộn mình lại, bà vò mái tóc dài của mình, mấy ngày này thật sự bà không giống mình của ngày xưa nữa rồi.

 

E rằng bà nên thừa nhận, bà thực sự thích Lệ Quân Mặc rồi.

 

“Ding” một tiếng, My nương gửi tin nhắn – Đại, nghe nói cô không lên chuyên cơ, xin hỏi cô đang làm cái gì đấy hả?

 

Lâm Thủy Dao không trả lời, kiên quyết không trả lời, bà sẽ không nói cho My nương, bà muôn ở lại chô này đợi Lệ Quân Mặc trở về.

 

Lâm Thủy Dao lấy điện thoại ra, lướt đến số điện thoại của Lệ Quân Mặc, cũng không biết ông bây giờ đang làm gì.

 

Gọi điện thoại cho ông đi hal?

 

Ông một cuộc cũng không gọi cho bà, bà tại sao phải chủ động gọi cho ông?

 

Không gọi.

 

Nhưng…

 

Lâm Thủy Dao cảm thấy, bản thân hình như hơi hơi… nhớ ông rồi.

 

Bỏ đi, gọi cho rồi!

 

Bà chủ động một chút, không hê hân gì đâu.

 

Ngón tay Lâm Thủy Dao khẽ động, bắm số điện thoại của Lệ Quân Mặc.

 

Tiếng nhạc chờ reo một lần sau đó không nhanh không chậm được tiếp, giọng nói thấp thuần quen thuộc truyền tới: “Alo, Dao Dao à.”

 

Thanh âm ấm áp ấy truyền vào tai, Lâm Thủy Dao mới phát giác được trái tim bất an của mình một rốt cục đã an định, đồng thời, bà lại cảm thấy có chút ủy khuất, ngủ xong rồi bỏ chạy, để bà ở chỗ này nóng ruột nóng gan,bà không biết ông lại hư như vậy.

 

Lâm Thủy Dao để cằm lên trên đầu gối, cuộn mình lại, đôi mắt nước đỏ bừng, bà muốn khóc sao?

 

Chắc vậy.

 

Ái tình là trên đời này là xa xỉ phẩm, bà sinh ra đã có sứ mạng của mình, đoạn đường này bà chơi đùa rất nhiều thứ, gặp được rất nhiều phong cảnh tươi đẹp, duy chỉ có, bà chưa từng chạm vào tình yêu.

 

Không dám giao phó thật lòng, không dám để chính mình học phải mềm yếu và lệ thuộc vào ai đó.

 

Thế nhưng, bà gặp Lệ Quân Mặc.