Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1774




Chương 1774:

 

Lâm Thủy Dao có một loại cảm giác “thăng chức”.

 

“Tiên sinh mấy người đâu?” Lâm Thủy Dao nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy được bóng dáng Lệ Quân Mặc.

 

Nói thật, vừa rồi lúc rời giường không thấy ông, trong lòng bà còn có chút mắt mác nho nhỏ.

 

Ông như vậy gọi là cái gì, ăn sạch sẽ sau đó lau miệng bỏ chạy?

 

“Lâm tiểu thư, tiên sinh vừa rồi ra ngoài, tiên sinh nói ngài ấy gần đây hơi bận, phải ra đi công tác một chuyến.”

 

Ong đi công tác?

 

Ông lại không nói cho bà biết một tiếng?

 

Lâm Thủy Dao: “Ừ.”

 

“Lâm tiểu thư, chúng ta ăn điểm tâm thôi!”

 

Lâm Thủy Dao ở trong biệt thự đợi vài ngày, đợi Lệ Quân Mặc trở về, thế nhưng ông vẫn không trở về, hơn nữa, một lần cũng không liên lạc với bà.

 

Ông như đột nhiên biến mắt trong cuộc sống của bà.

 

Mấy ngày nay Lâm Thủy Dao ăn ăn ngủ ngủ, cả đời vẫn luôn tất bật bỗng dưng bởi vì một người mà dừng bước, bà cảm giác mình giống như cái xác heo biết đi.

 

Bà lướt điện thoại, trong điện thoại di động vẫn trống không, ông một cuộc gọi một tin nhắn cũng không có.

 

Lâm Thủy Dao nhàm chán ghé vào trên bệ cửa sổ, có chút tức giận, ông đây là ý gì?

 

Lẽ nào, buỏi tối kia bà không để cho ông ngủ tận hứng, nên ông hết hứng thú rồi?

 

Không đúng.

 

Trong đầu Lâm Thủy Dao nhớ đến hình ảnh đêm đó, ban ngày là người đàn ông cao quý cắm dục như vậy, vậy mà đên đêm toàn thân đêu là mô hôi, trong tròng mắt đan phượng của ông nhuộm đầy ham muốn nóng bỏng tựa dung nham.

 

Cuối cùng ông ngã xuống trên người bà, còn thở dốc bên tai bà, khàn khàn gọi tên bà: “Dao Dao Dao Dao…”

 

Lâm Thủy Dao nhanh chóng nhắm mắt lại, bà quơ tay đánh rớt hình ảnh đang bay phất phới trong đầu, bà hối hận rồi, bà chớ nên đưa cho ông cây khương hoạt chữa thận hư, mới chữa đã thực sự chữa lành!

 

Lúc này chuông điện thoại vang lên, điện thoại tói.

 

Hai mắt Lâm Thủy Dao vui vẻ, có phải Lệ Quân Mặc hay không?

 

Thê nhưng rât nhanh bà liên thât vọng rồi, không phải Lệ Quân Mặc, mà là My nương của Phượng Vũ Cung.

 

Lâm Thủy Dao miễn cưỡng ghé vào trên bệ cửa sổ, nhìn bãi cỏ mênh mông vô bờ bên ngoài, đang mong đợi một giây kế tiếp sẽ có một chiếc Rolls- Royce sang trọng xông vào tầm mắt của mình, bà ấn phím nhận nghe điện thoại: “Alo.”

 

“Alo, đại” Giọng My nương lo lắng nhanh chóng truyền đến: “Đại, cô cũng đi bao nhiêu ngày rồi, sao không trở lại, hôn lễ hẳn là đã sớm kết thúc rồi chứ!

 

Phượng Vũ Cung ở đây mỗi ngày nhộn nhịp, người vào tất cả đều là những tờ polime thơm phức đó, những thứ này đêu là cô yêu nhât mà, Đại, cô vân chưa trở lại là định vứt bỏ tình yêu lớn nhất của cô hả?”

 

Con người Lâm Thủy Dao, có thể viết thành một quyển sách, tên sách là – Bản nữ của Trầm Vạn Sơn* *Trầằm Vạn Sơn: Nam giới, tương truyền là một doanh nhân giàu có vào đầu thời nhà Minh.

 

Bà rất có óc kinh doanh, mấy năm nay làm gì đều phát đạt, Phượng Vũ Xung hiện tại khí thế cũng rất hừng hực.