Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1750




Chương 1750:

 

Bà thích ngồi ở trên xích đu, nha hoàn ở phía sau đầy, bà như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, luôn hiếu kỳ thế giới bên ngoài – đẩy cao hơn một chút, đẩy cao hơn một chút nữa, cho tôi phóng mắt ra thế giới bên ngoài cũng tốt mà.

 

Sau đó, bà bỏ đi, một đường thăng câp đánh quái, trở thành truyền kỳ.

 

Về sau nữa bà đột nhiên nghĩ, bà muốn làm mẹ.

 

Vì vậy, bà từ trong kho gen toàn cầu tìm được bộ gen hoàn mỹ nhất trên đời này, đó chính là – Lệ Quân Mặc.

 

Buổi tối kia, bà đi trộm gen của Lệ Quân Mặc.

 

Nhưng, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

Trong phòng khách sạn, bà nằm trên giường lớn mềm mại, Lệ Quân Mặc đè trên người bà, đang hôn bà.

 

Thân thê cao ngât của Lệ Quân Mặc đè nặng bà, hình thành tư thế ái muội không gì sánh được, bà nhìn ông, muốn tránh, thế nhưng ông phủ bên tai bà nói: “Ngoan, nghe lời.”

 

Bà không biết như thế nào cho phải, ông cúi người liền hôn lên môi bà.

 

Ông hôn rất lâu rất lâu, ông tựa hồ đặc biệt thích kiểu trò chơi răng môi truy đuổi nhau thế này.

 

Trong miệng trong lòng tất cả đều là cảm giác ngọt ngào, lúc này tay bà bị ông cầm lấy, năm ngón tay thon dài của anh đan vào, cùng bà chậm rãi đan chặt mười ngón tay.

 

Ông hỏi: “Em tên là gì?”

 

Bà không hiểu sao cả kinh, chạy trối chết.

 

Hàng lông mi như cánh bướm run rẩy, Lâm Thủy Dao mở mắt ra.

 

Hiện tại đã là sáng sớm hôm sau.

 

Ngoài cửa sổ ánh ban mai xuyên qua tầng tầng lớp bụi tiến đến, một phòng ấm áp, đôi mắt óng ánh nước của bà khẽ lưu chuyển, rất rõ ràng bà đã mơ thấy mộng xuân.

 

Tối hôm qua Lệ Quân Mặc vào trong mộng của bà, trong mơ lưu luyến cùng bà.

 

Lâm Thủy Dao khẽ động, muôn ngôi dạy, thế nhưng lúc này bà phát hiện mình còn bị ôm thật chặt trong lồng ngực ấm áp mà to lớn, bà ngước mắt, gương mặt anh tuấn kia của Lệ Quân Mặc phóng đại trong tầm mắt bà.

 

Ông không đi, mà ôm bà ngủ một đêm.

 

Lâm Thủy Dao giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng xet qua ngũ quan hoàn mỹ đến không thể kén chọn này của ông, người đàn ông này thực sự là quá đẹp trai.

 

Không biết mình có phải đã lớn tuổi rồi không, người ta nói phụ nữ bốn mươi như lang như hổ, bên người bà vẫn không có đàn ông, thân thể bắt đầu hư không, tịch mịch, tối hôm qua đối mặt với sự xâm chiếm bá đạo ông, bà chăng những ốm ờ, còn mơ cả mộng xuân.

 

Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc kết hôn ở năm thứ tư, anh thực hiện lời hứa ban đầu, đợi cô lớn lên, liền cưới cô làm Lục thái thái của anh.

 

Liễu Anh Lạc mặc vào áo cưới trắng tỉnh k, và ngay trước khi bước lên thảm đỏ, cô đã tách mọi người đi khỏi mình, chậm rãi lấy ra một cây bút, bắt đầu vẽ.

 

Kiếp này ngọt ngào như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng cô cảm thấy còn chưa đủ, tình yêu trầm thống kiếp trước thoáng qua trong hồi ức, vẫn để cô lên án mạnh mẽ nội tâm như cũ.

 

Rât nhanh, một bóng người đã hiện trên mặt giấy.

 

Đó là một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó đã hơn năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo len mỏng màu xám ở nhà, đứng một mình dưới ngọn đèn cung đình trong hành lang, bóng lưng ấy nặng nề nhuốm đầy phong sương, với mái tóc bạc trắng hai bên thái dương.

 

Đó là Lục Tư Tước kiếp trước.