Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1732




Chương 1732:

 

Lục Tư Tước mở video ra, trong video Liễu Anh Lạc thay trang phục hầu gái, trên đầu đeo một cái lỗ tai mèo rất đáng yêu, bàn tay nhỏ đặt bên mặt, hướng về phía màn ảnh bên này mềm mại ngọt ngào kêu – meo meo meo~.

 

Yết hầu Lục Tư Tước lăn một vòng, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

 

Buổi tối, ông nằm ở trên giường len lén xem lại đoạn video ấy rất nhiều lần, cũng yên lặng đi phòng tắm rất nhiều lân.

 

Đặng Tường ngần ra, không phản ứng kịp: “Cái gì, Lệ tổng tới tham gia hôn lễ con gái, không nghe nói ở đây còn có nhà khác đang làm hôn lễ mà ta, không biết con gái của Lệ tổng tên là gì?”

 

Lệ Quân Mặc: “Con gái của tôi tên Hạ Tịch Quán, con rễ là Lục Hàn Đình.”

 

Đặng Tường hít vào một ngụm khí lạnh, miệng há lớn đến có thể nuốt vào một quả trứng gà, kế người phụ nữ bên hắn hình như cũng có con gái tên là Hạ Tịch Quán, con rể là đệ nhất tài phiệt Lục Hàn Đình…

 

Lúc này Lâm Thủy Dao vẫn im lặng ho – khan vài tiêng: “Hay là em tới giới thiệu một chút nhé! Bồ ruột con gái em là Lệ Quân Mặc, chồng… hiện tại của tôi là…

 

Đặng Tường.”

 

Trời ạ.

 

Đặng Tường nhìn Lệ Quân Mặc, rồi nhìn về phía lâm Thủy Dao: “Anh… anh anh anh… em… em em em…”

 

Lúc này Lệ Quân Mặc lạnh lùng nhìn chòng chọc Lâm Thủy Dao, rồi bỏ đi.

 

Lục Hàn Đình biết mình bố mẹ vợ đại nhân đã đến, nên anh rất sớm đã ở ngay cửa nghênh đón.

 

Lúc này thân ảnh cao quý nồi bật của khan vài tiêng: “Hay là em tới giới thiệu một chút nhé! Bồ ruột con gái em là Lệ Quân Mặc, chồng… hiện tại của tôi là…

 

Đặng Tường.”

 

Trời ạ.

 

Đặng Tường nhìn Lệ Quân Mặc, rồi nhìn về phía lâm Thủy Dao: “Anh… anh anh anh… em… em em em…”

 

Lúc này Lệ Quân Mặc lạnh lùng nhìn chòng chọc Lâm Thủy Dao, rồi bỏ đi.

 

Lục Hàn Đình biết mình bố mẹ vợ đại nhân đã đến, nên anh rất sớm đã ở ngay cửa nghênh đón.

 

Lúc này thân ảnh cao quý nồi bật của

Lệ Quân Mặc xông vào ánh mát, Lục

 

Hàn Đình một giây biến thành chân

chó, ân cần không gì sánh được chạy

đến bên người bố vợ mình: “Bó, bố tới

rồi, con chờ ngươi đã lâu!”

 

Tiếng “bố” này làm Lệ Quân Mặc ngắng

đầu, ông nhìn Lục Hàn Đình thần thái

sáng láng liền chau mày lại: “Cậu hình

như rất vui vẻ.”

 

“Dĩ nhiên rồi bố, hôm nay con cưới vợ,

chắc chắn phải vui rồi, con cuối cùng

không thể giống như mấy người mắt đi

người mình yêu, mặt khổ sở, như ai nợ

ông ta mấy trăm triệu ấy.”

 

Khu.

 

Khụ khụ.

 

Lục Hàn Đình vừa dứt lời này, liên nghe

 

được tiếng tài xế nặng nề ho khan, tài

xế sau lưng Lệ Quân Mặc không ngừng

chớp mắt về phía Lục Hàn Đình.

 

Đây là ý gì?

 

Lục Hàn Đình ngần ra, sau đó nhìn về

phía Lệ Quân Mặc, bây giờ khuôn mặt

tuấn tú của Lệ Quân Mặc… chẳng lẽ

không giống ai mắc nợ ông mấy trăm

triệu à?

 

Lục Hàn Đình: “..” Xong, vỗ mông

ngựa vỗ tận lên chân ngựa rồi.

 

*Vỗ mông ngựa: là một cụm từ chỉ sự

nịnh bợ, ở đây vỗ từ mông lên chân, ý

nói nịnh quá ló.

 

“Bót”

 

Ông bố Lệ Quân Mặc đã không muốn

để ý người con rễ này nữa rồi, rất

nhanh đã biến mắt trong tầm mắt.

 

Lệ Quân Mặc đi tới căn phòng xa hoa,

ông cởi bỏ áo khoác trên người đứng

lặng trước cửa số, lặng lặng châm điều

thuốc.