Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1693




Chương 1693:

 

Hạ Tịch Quán vẫn không quay đầu, thế nhưng cô nghe được tiếng xương răng rắc, anh tốn sức rất nhiều sức để đứng dậy, sau đó chậm rãi rời đi.

 

Trăng tròn treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh trăng hắt xuống, cô có thể thấy được thân ảnh anh.

 

Dáng người vốn cao to nay đã còng xuống, rất gầy, anh đã từng đồ sộ cao quý biết bao, bây giờ thân thể lại lão hóa nhanh chóng như thế.

 

Cổ họng Hạ Tịch Quán nghẹn ngào, trong mắt bắt đầu ngưng kết một tầng hơi nước, đốt cháy cả hốc mắt cô, khiến cô đau nhức.

 

Đau thấu tim gan.

 

Đau vì anh.

 

Đau đón vì anh.

 

Lúc này một bàn tay múp míp duỗi tới, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Mẹ ơi, đừng khóc mà bố đã trở về, về sau cả nhà chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, cũng không phân biệt nữa.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Tiểu Lục Họa †rong ngực, Tiểu Lục Họa dùng tay giúp cô lau nước mát, cô bé rất tri kỷ.

 

Hạ Tịch Quán đột nhiên nín khóc mà cười, ôm chặt lấy Tiểu Lục Họa trong ngực, đúng vậy, anh đã trở về, hết thảy đều bắt đầu tốt hơn rồi.

 

Có Dạ Cần chạy tới trong phòng, khuôn mặt tuần tú kia rất xấu, âm lệ lạnh lẽo, như sắp sửa đổ giông đến nơi.

 

Hạ Tịch Quán không thích con người Cố Dạ Cẩn, nhưng Cố Dạ Cẩn đối với Lục Hàn Đình thật không có gì để chê, hai người là mặc chung tả mà lớn lên.

 

Đi tới cửa phòng, Cố Dạ Cần một cước đạp ra cửa phòng, bên trong lúc này truyền đến nước khử trùng gay mũi.

 

“Người đã chết chưa?” Cố Dạ Cần kéo áo một bác sĩ: “Nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, các ông ngay cả quan tài cũng không cần mua, trực tiếp bồi cậu ấy chôn thẳng vào trong đất!!”

 

¡ ụ “…” Bác sĩ điên cuông lau mô hôi lạnh: “Có… Cố tổng, mới vừa châm cứu cho bệnh nhân, lại băng bó cho vết thương của anh ấy rồi, tình hình cuối cùng đã ổn định rồi, nhưng… nhưng thân thể bệnh nhân bây giờ thực sự không nhịn được dẳn vặt, van cầu các anh tha cho chúng tôi đi!”

 

Bác sĩ sắp khóc đến nơi, Lục Hàn Đình hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, lại tay không tiếp người rơi xuống từ lầu hai, đúng là không muốn sống nữa mà.

 

Anh không muốn sống, nhưng bác sĩ muốn!

 

Mặt Có Dạ Cần âm trầm: “Cút ra ngoài!”

 

“Vâng.”

 

Bác sĩ như được đại xá, nhanh chóng mang theo các y tá lui ra.

 

Lúc này, ngoài cửa tới một người, là Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán sau khi đưa Tiểu Lục Họa về liền chạy tới, tuy Lục Hàn Đình không cho phép cô tới, nhưng cô vẫn phải tới.

 

Hạ Tịch Quán quét đôi mắt sáng vào bên trong, cô nhìn thấy Lục Hàn Đình.

 

Mặc dù lúc trên xe buýt, và ở dưới lầu vừa rồi, cô gặp qua Lục Hàn Đình hai lần, thế nhưng cô không nhìn thẳng đến anh.

 

Đây là cô lần đầu tiên thấy anh.

 

Lục Hàn Đình nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn tú vẫn là rất đẹp rất đẹp, thế nhưng anh gầy đi nhiều lắm.

 

l Sắc mặt của anh trăng bệch không chút huyết sắc, cả người như là bị cơn bệnh tiêu hao hết tất cả sinh khí, thân thể anh không hề cao to, anh tuấn như trước nữa mà đã suy sụp nghiêm trọng.