Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1635




Chương 1635:

 

Thượng Quan Đằng tức giận giậm chân tại chỗ, gã hét lớn: “Hạ Tịch Quán, ngươi trở lại cho tail”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan Quận Chúa, ta nhất định sẽ trở về.”

 

Nói xong, cô xoay người, đứng chắp tay, thân ảnh tuyệt sắc theo con thuyền lượn lờ chậm rãi biến mất trong tầm mắt.

 

Hạ Tịch Quán đi rồi.

 

Thượng Quan Đằng cảm giác mình sắp hộc máu, gã thiên tính vạn tính, lúc đầu hết thảy đều rất thuận lợi, ai biết trận đại hôn này lại dồn dập xảy ra bất ngờ, Hiên Viên rút, Lan Lâu hiện, Hạ Tịch Quán ngồi thuyền trở về.

 

“Quận Chúa, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ?”

 

y h Trong hai mát Thượng Quan Đăng lộ ra ý hung ác: “Hạ Tịch Quán đi rồi, thế nhưng kẻ rút Hiên Viên Kiếm vẫn còn ở trong hoàng thành, mau đến tổ miễu, ta muốn chặt hắn thành tám khúc!”

 

Trong tổ miếu, Lục Tử Tiễn dùng hết sức lực toàn thân rút Hiên Viên Kiếm ra, thế nhưng tâm mạch anh đã tốn hại, mũi kiếm đã lên trên mặt đất: “oanh”

 

một tiếng, Lục Tử Tiễn trực tiếp quỳ một chân trên đắt.

 

Phốc.

 

Trong miệng anh phun ra một ngụm máu tươi.

 

P š “Chủ tử!” Hai mắt Ngũ Vũ đỏ ngầu chạy tới đỡ chủ tử nhà mình, vừa rồi anh ta tận mắt nhìn chủ tử nhà mình dùng cả sinh mệnh mình rút Hiên Viên Kiếm ra.

 

Sắc mặt Lục Tử Tiễn trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, anh nhẹ nhàng hắt tay, ngăn Ngũ Vũ tới đỡ mình.

 

Ngũ Vũ chỉ có thể đứng tại chỗ.

 

Lục Tử Tiễn khép mở mí mắt tuần mỹ, ép xuống máu tanh cuồn cuộn ở cổ họng, anh thử máy lần, rốt cục chật vật đứng lên từ dưới đất.

 

Lục Tử Tiễn đi ra ngoài, mỗi một bước đi thong thả lại kiên định, anh ra khỏi tổ miêu, một mình đi ra bãi cỏ phía ngoài.

 

Anh ngắng đầu, nhìn rặng mây đỏ đầy trời, tựa như lắm bẩm: “Có phải… Lan Lâu đã hiện không?”

 

Ngũ Vũ theo sau lưng, gật đầu nói: “Đúng vậy chủ tử, Lan Lâu đã hiện.”

 

Lục Tử Tiễn cảm giác có vật gì nhẹ nhàng thổi qua gò má anh, hóa ra là lá phong vàng lả tả rơi xuống, anh chậm rãi cong môi, đường cung nơi khóe môi lưu luyễn mà mềm mại, anh nhẹ giọng nói: “Quán Quán, tạm biệt.”

 

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lục Tư Tước đột nhiên bị hôn liền cứng đờ, anh còn chưa từng hôn cô gái nào, l đây là lân đâu tiên.

 

Thư ký Tống Minh khiếp sợ há to miệng -OMG, chủ… chủ tịch đây là bị cưỡng bức sao?

 

Lục Tư Tước nhìn Liễu Anh Lạc, cô gái lúc nãy còn cố chấp hỏi anh có thích con gái không, hiện tại đôi mắt ươn ướt nước yêu kiều đang vô cùng chờ mong chờ đợi đáp án của anh.

 

Lục Tư Tước nhấp môi mỏng một cái, bàn tay to siết cổ tay mảnh khảnh của cô, trực tiếp kéo cô đi.

 

Trong phòng làm việc của chủ tịch, Lục Tư Tước kéo cô vào, lưng Liễu Anh Lạc bị đụng vào góc bàn làm việc của anh, còn chưa kịp phản ứng, lúc này trong tầm mắt tối sầm, Lục Tư Tước lấn qua, chặn cô lại: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Sao còn nhỏ như thế đã biết câu dẫn người ta rồi hả?”

 

Lúc cô rời đi, anh không cách nào tiễn đưa, chỉ có thể ở nơi đây khẽ nói với bản thân – Quán Quán, tạm biệt.

 

Phụt.

 

Lục Tử Tiễn lại phun ra một búng máu tươi.

 

“Chủ tử!”