Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1608




Chương 1608:

 

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính: “Cứ đi dạo một vòng đi.”

 

“Yes Sir.”

 

Xe taxi chạy, buổi tối làn gió mát trời đêm sảng khoái phât đên, lay động mái tóc dài của Hạ Tịch Quán.

 

Cô nghiêng mặt, nhìn về phía ánh đèn đường sáng chói của thành thị phồn hoa ngoài cửa sổ, đã nhiều năm như vậy, anh xuất hành đều là ngồi xe phiên bản giới hạn toàn cầu, hai người thực sự lần đầu tiên ngồi taxi.

 

Thượng Quan Hàn Đình cảm thấy tuần gò má ngưa ngứa, gió mát phất động tóc cô, vài sợi tóc quấn trên mặt anh, dưới chóp mũi đều mơ hồ có thê ngửi thấy mùi tóc cô thơm ngát.

 

“Ngồi vững nhé.”

 

Lúc này tài xế trước mặt nhắc nhở: một tiêng, đánh tay lái, xe taxi nhanh chóng quẹo vào khúc cua.

 

Hạ Tịch Quán không ngồi vững, bởi Vì quán tính, cả người ô ngã vê phía người đàn ông bên cạnh.

 

Lúc này một cánh tay tráng kiện dò tới nắm chặt vòng eo nhỏ mềm của cô, một cách tự nhiên kéo cô vào trong ngực mình.

 

Cô nâng đôi mắt trong vắt nhìn anh, bàn tay anh nâng mặt cô lên, cúi người hôn.

 

Trong cổ họng, trong cảm quan, trong nháy mặt đêu là mùi vị trên người anh.

 

Đôi môi đỏ bừng bị anh mút mạnh, anh chậm rãi kiên định cạy ra răng cô, ôm lây chiêc lưỡi cô cùng múa.

 

Cô cảm thấy.

 

Cảm tháy nỗi nhớ của anh tựa thủy triều.

 

Hạ Tịch Quán vươn hai tay nhỏ bé ôm vòng hông to lớn ấy, hàng mi như lông vũ nhẹ nhàng khép lại, khẽ nhắm mắt.

 

Đêm này, sinh nhật 24 tuổi của cô, ở trên xe taxi, cô vùi trong lòng ngực anh ấm áp mà rộng rãi, hôn anh tùy ý mà lưu luyến.

 

Xe taxi ngừng lại, Hạ Tịch Quán kéo ra cửa sau xe: “Lục tiên sinh, anh đừng xuông, em muôn nhìn anh đi.”

 

Thượng Quan Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, mêm mại nói: “Ư.”

 

Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài, giơ giơ tay nhỏ bé.

 

Thượng Quan Hàn Đình nhìn thoáng qua tài xế: “Lái xe.”

 

“Vâng, tiên sinh.”

 

Tài xé đạp chân ga, xe taxi phóng đi.

 

Xe đi xa, Thượng Quan Hàn Đình nhìn xuyên qua kính chiêu hậu, cô còn đứng ở đó, đưa mắt nhìn anh.

 

Bóng người cô từng chút từng chút một xa dân, rôi biên mật trong tâm mắt của anh.

 

Hai bàn tay rõ khớp xương siết thành quyên, anh phải dùng hêt khí lực toàn thân mới không quay đầu lại.

 

Kỳ thực anh rất muốn nói với cô – Quán Quán, đi theo anh đi, để anh mang em đi.

 

Không cần bận tâm đến Lan Lâu, không cần bận tâm đến Hoa Tây, tắt cả đêu không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ có thế đi đến nơi không có ai, định cư ở nơi không chội chật xô bồ, anh mới có thể bảo vệ được cô, cho cô một đời sủng ái, không chia xa.

 

Thế nhưng, cuối cùng anh cũng không nói gì.

 

Bởi vì, anh không thể.