Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1607




Chương 1607:

 

Bàn tay nhỏ xuôi ở bên người Hạ Tịch Quán siêt thành quyên: “Lục tiên sinh, đã lâu không gặp.”

 

Cô nhạt nhẽo chào hỏi một tiếng.

 

Thượng Quan Hàn Đình hút một hơi thuốc, sau đó đem môi mỏng nhếch thành đường vòng cung cưng chiều, anh cắt tiếng: “Ừm,”

 

Hạ Tịch Quán không biết nói gì.

 

Lúc này Thượng Quan Hàn Đình chậm rãi phun làn khói trong miệng lên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Tuy là tránh được mũi miệng cô, thế nhưng mùi thuốc lá nồng nặc làm cho mặt Hạ Tịch Quán nhanh chóng cháy lên.

 

Anh là cố ý đúng không!

 

Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng: “Vậy em đi trước nhé.”

 

Thượng Quan Hàn Đình nhìn cô, bờ môi dưới dưới vết căn nhẹ liền mắt đi sắc đỏ kiều diễm, ánh mắt anh sâu lại, sau đó gật đầu: “Ừm.”

 

Hạ Tịch Quán xoay người, rời đi.

 

Cô đi.

 

Cũng không biết đi nơi nào.

 

Trong lòng rất khó chịu, giống như trồng rỗng, viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán không hiểu sao từ từ biến đỏ, đột nhiên nghĩ đến cô năm nay đã 24 tuổi.

 

Hạ Tịch Quán lại nghĩ tới tuổi 19 của mình năm ấy từ nông thôn đi tới Hải Thành, là độ tuổi còn mơm mởn xanh non, một năm kia cô tình cờ gặp anh đến từ Đề Đô.

 

Thời gian trôi nhanh, thoáng qua rồi biên mật.

 

Lúc này cô nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ồn, anh đi theo.

 

Thượng Quan Hàn Đình một đường theo cô.

 

Lúc cô rời đi, anh đã cùng ở sau lưng CÔ rôi.

 

Chỉ là cô một đường cúi cái đầu nhỏ, không biêt đang suy nghĩ gì.

 

Anh dừng ở phía sau của cô, điều thuốc lá đầu ngón tay đã thiêu đốt hết, anh dập tắt đầu mẫu thuốc lá trong thùng rác.

 

Hiện tại Hạ Tịch Quán đang ở phía trước, anh ở phía sau.

 

Hai tay anh đút trong túi quần ngắm bóng hình cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng nude, suối tóc đen dài tùy ý xõa lên bờ vai oánh nhuận, trên chân cô đi đôi bata trắng, cả người ở thanh thuần dệt ra mấy phần mềm mại đáng yêu.

 

Máy năm nay, thời gian từ từ lắng đọng nên vẻ nhuệ khí lộ rõ trên người cô, khiến cô trở nên càng động nhân.

 

Hạ Tịch Quán biết anh đang nhìn cô.

 

Hai người không nói với nhau một câu nào, thế nhưng nỗi trống rỗng trong lòng chậm rãi lại đây, âm áp.

 

Ra biệt thự, Hạ Tịch Quán đứng trên đường cái gọi một chiêc xe taxi.

 

Xe taxi ngừng lại, cô vươn tay kéo ra cửa sau xe, thế nhưng một bàn tay rõ ràng khớp xương thò qua, kéo ra cửa Sau xe trước cô một bước.

 

Cô ngồi xuống, ngay sau đó chỗ ngồi bên người trâm xuông, anh cũng đi Vào ngôi.

 

Trước mặt tài xế hỏi: “Tiên sinh, tiểu thư, hai người đi đâu?”

 

Cô không nói gì.