Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1602




Chương 1602:

 

Đèn trong phòng sáng lên, lúc này Hạ Tịch Quán thấy mu bàn tay Lục Tử Tiễn có vài nơi bị phỏng, cô nhanh chóng nói: “Tử Tiễn, sao tay anh bị thương thế?”

 

Tay Lục Tử Tiễn trắng nõn thon dài, rất đẹp, trời sinh là tay cầm dao phẫu thuật, từ nhỏ cũng không chạm qua củi gạo dầu muối, cho nên hai vết phỏng kia thấy rất rõ.

 

Ngũ Vũ đứng cạnh thấy một màn này, nghĩ thầm trong lòng – Hạ tiều thư, chủ tử sáng sớm hôm nay đã bắt đầu làm bánh cho cô, cái bánh sinh nhật này là chủ tử tự mình làm đó.

 

Lục Tử Tiễn chưa từng làm bánh ga- tô, đây là lần đầu tiên, cho dù dưới sự chỉ đạo của đầu bếp nữ, anh cũng luống cuồng tay chân, hiện tại cái bánh trong tay anh đã là thành phẩm tốt nhát.

 

Lục Tử Tiễn câu môi: “Không sao, không cần thận bị phỏng mà thôi.”

 

Anh cũng không nói cho cô biết.

 

Hạ Tịch Quán chau mày: “Cái tay này của anh là tay để phẫu thuật đó, quý giá không gì sánh được, lần sau nhất định phải cần thận một chút, qua đây, em giúp anh băng bó.”

 

“Em ăn miếng bánh trước đã.”

 

Hạ Tịch Quán dùng ngón tay lấy một chút bánh đặt ở trong miệng mình: “Ưm, ăn ngon thật.”

 

Lục Tử Tiễn cười.

 

Xử lý tay cho Lục Tử Tiễn xong, Hạ Tịch Quán về tới phòng mình, cô cầm điện thoại lên, ngón tay đặt trên bàn gõ, cô bấm ra dãy số đã quen thuộc tận xương.

 

Lục tiên sinh…

 

Hàng mi khẽ run, cô nhắn gọi.

 

Thế nhưng rất nhanh cô đã cúp.

 

Điện thoại chưa kịp kết nối, cô không thể gọi.

 

Nhưng, cô chẳng máy chốc sẽ đi, trở vê Lan Lâu.

 

Hiện tại cô thật sự muốn nghe giọng nói của anh một chút.

 

Cô thật sự nhớ anh.

 

Viền mắt trắng nõn từ từ biến đỏ, trước khi nước mắt rơi xuống, Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngưởng mặt, cô bắt đầu hít sâu, từng lần một tự nói với mình, không sao, mình có thể kiên cường hơn mà, đừng khóc.

 

Ôn định tâm tình, Hạ Tịch Quán ra phòng, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí…

 

Lục Tử Tiễn lên lầu, anh thấy cửa Hạ phòng Tịch Quán đang mở.

 

Hiện tại đã là chín giờ tối.

 

Anh quay một hướng và bước vào căn phòng đang mở: “Quán Quán.”

 

Không ai trả lời.

 

Giày da được làm thủ công đạp trên thảm phát ra thanh âm trâm ôn, anh vào phòng tăm.

 

Con ngươi đen hơi dừng lại, anh chậm rãi nhìn về phía đặt điện thoại bên đài rửa mặt, điện thoại di động vẫn sáng, mặt trên hiện lên một dãy số vẫn chưa gọi đi, Lục tiên sinh…

 

Ánh mắt Lục Tử Tiễn dừng vài giây trên ba chữ “Lục tiên sinh” đó, kỳ thực, mặc dù cô không nói, anh cũng biết điều ước sinh nhật của cô là cái gì.

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Lục Tử Tiễn không có tâm tình gì biến hóa, anh từ trong túi quần lấy ra điện thoại, sau đó bắm một dãy số.

 

“Alo, Thời tiểu thư…”