Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1569




Chương 1569:

 

“Tôi phải nói, cái này có gì ngạc nhiên, thịnh thế mỹ nhan này của Diệp Linh, chẳng những cùng Cố Hiền vướng víu không rõ, chúng ta còn có ai không biết Cố tổng cũng là cưng chiều cô ta đến mức biến thái, bó con Cô gia đều bị cô làm si mê xoay quanh rồi.

 

“Diệp Linh, chỉ xincoo một việc, buông thacho Có tổng có được không? Cô làm bản nam thần của tôi.”…

 

Diệp Linh run rầy hàng mỉ, ép buộc mình từ những thanh âm kia đi ra: “Hoa tỷ, em mệt lắm rồi, ngày mai rồi hãy nói, em đi trước tắm đã.”

 

Diệp Linh vào phòng tắm.

 

l Trong bồn tắm bơm đầy nước nóng, Diệp Linh cởi quần áo trên người ra, sau đó ném vào trong thùng rác, nhắc đôi chân dài trắng noãn bước vào trong bồn tắm, cô chôn trọn thân thể mình ở trong nước nóng.

 

Tuy là Cố Hiền không chạm đến cô, thế nhưng cô hay vẫn dùng sức chà xát cơ thể mình một lần, cô cảm thấy bản, buồn nôn.

 

Hai cánh tay gầy ôm chặt chính mình, đôi mắt cô trống rồng không chút tiêu cự, cô biết dư luận bên ngoài đã xôn xao rồi.

 

Bạo lực mạng giống như quả cầu tuyết càng lúc càng lớn đập tới trên người cô.

 

Đám cưới Có Tiền hôm nay vốn chính là trăm mắt ngó đến, không nghĩ tới lại náo loạn như thế.

 

Linh trong đầu không ngừng hiện.

 

chửi rủa cura Cố phu nhân Ôn Lam khi xưa lần nữa cuốn tới — Tiểu tiện chân, một hgày nào đó mày sẽ bò lên trên giường bố nuôi mày.

 

Bên ngoài hỗn loạn, lúc này một chiếc xe lino sang trọng đến, như đề vương chậm rãi ngừng lại.

 

Thư ký riêng Chu Khải cung kính kéo ra cửa sau xe, một đôi giày da màu đen được cọ sáng đặt trên sân cỏ, Cố Dạ Cần đã trở về.

 

Người hầu kéo ra cửa biệt thự, Có Dạ Cần đạp bước chân trầm ồn đi vào, gió lạnh phía ngoài phát động lấy áo khoác ngoài sắc mỏng trên người anh, mang theo hoi lạnh.

 

Rất nhanh Có Dạ Cẩn nhấc đôi chân dài lên thang lầu, thân thể người đàn ông anh tuần cao ngất độ dưới ánh đèn treo trong trong chóc lát sáng chói khiến người ta không dời mắt nồi, thanh quý như vậy, cao không thể chạm.

 

Rất nhanh, anh liền biến mắt ở rồi hành lang.

 

Lúc bão gầm gió thét, Có Dạ Cẩn đã trở về.

 

Một thân phong sương.

 

Diệp Linh trong bồn tắm rất lâu, sau đó kéo thân thẻ mệt mỏi đến trên giường, hiện tại cái gì cũng không muốn làm, cô chỉ muốn ngủ một giấc.

 

Rèm cửa kéo kín, bầu không khí tĩnh mịch đến mức tận cùng, ngược lại lộ ra vẻ kiềm nén, cô ngủ không yên, đôi mày thanh tú vặn chặt, cô dường như nghe được thanh âm gì.

 

Hoa Tỷ đang nói chuyện: “Cố tổng, anh đã trở về!”

 

“Cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra.

 

Diệp Linh trong nháy mắt mở mắt ra, phảng phất như tâm linh cảm ứng, cô từ trên giường ngồi dậy, cặp mắt nhập nhèm kia nhìn về hướng cánh cửa.

 

Của phòng mở ra, Cố Dạ Cẩn đứng ở cạnh của.

 

Người đàn ông người mặc áo khoác đen mỏng, bên trong là tây trang cùng màu, phía dưới là quần tây dài đen được cắt tỉa như đao phong, anh nghịch sáng đứng thẳng, người đầy phong sương trở về.

 

Cố Dạ Cần đã trở về.

 

Anh rốt cuộc đã trở về.

 

Con ngươi Diệp Linh đụng phải đôi mắt thâm thúy của người đàn ông kia, anh cởi bao tay da đen đưa cho Chu Khải phía ngoài, sau đó nhắc đôi chân dài đi đến: “ầm” một tiếng, anh đóng cửa phòng lại.

 

Trong phòng, bên ngoài phòng, là hai thế giới.