Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1568




Chương 1568:

 

Thì ra mấy năm nay Cố Hiền dưới lớp ngụy trang bồ hiền cất giấu tâm tư xấu xa bản thỉu như thế, Diệp Linh nhớ tới mình mấy năm này còn ngây ngô gọi gã là “bác Cố bác Cố”, đã cảm thấy mình thật sự ngu ngốc đến nực cười.

 

“Linh Linh, em đồng ý ở cạnh anh đi! Anh đã đợi không nồi rồi.” Lúc này Cố Hiền đi qua đây cầm tay của cô.

 

Diệp Linh nhanh chóng giãy giụa, không để cho gã đụng tới, khuôn mặt nhỏ mềm mị đều lạnh xuống: “Có Hiền, ông thật sự làm cho người… buồn nôn!”

 

Nói xong, Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Có Hiền biến sắc, lộ ra vẻ dử tợn, gã chặn lối đi của Diệp Linh: “Linh Linh, em có phải còn yêu con trai Dạ Cẳẩn của anh hay không?”

 

Diệp Linh dừng bước.

 

Chuyện giữa Có Dạ Cần và Diệp Linh là cửa ải khó mà Cố Hiền vẫn không qua được, năm đó gã nhìn lén Diệp Linh tắm bị Cố Dạ Cần bắt tại trận, cành vàng lá ngọc bản thân thật vất vả từ Diệp gia bắt tới được mới vừa lớn lên đã bị Có Dạ Cần hãng tay trên, đây quả thực là cái dằm trong lòng Có Hiền.

 

“Lễ nào anh nói sai, Diệp Linh, em đã ngủ với con trai anh, nếu đã làm gái điềm thì còn lập đền thờ trinh tiết làm gì, em bồi ngủ thêm một người đàn ông thì ngại cái gì?”

 

“Huống chi, năm đó nếu như không có anh, em đã sớm chết đói đầu đường, anh thu dưỡng em nhiều năm như vậy, coi như là trả ơn, em phải ngủ cùng anh một lần!”

 

Diệp Linh lạnh cả người, cô nhìn Có Hiền hoàn toàn thay đổi trước mắt, thật thắp mắng một câu: “Súc sinh!”

 

Cô muốn đi.

 

Thế nhưng Cố Hiền kéo cô lại, sau đó đẩy cô tới trên giường, không kịp chè đợi đè lên.

 

“Buông tôi ra! Cố Hiền, cho dù năm đó tôi đói chết, cũng tốt hơn so với hiện tại!” Viền mắt Diệp Linh đỏ bừng, cô tình nguyện cả cuộc đời này của cô chưa từng đặt chân đến Cố gia.

 

Bởi vì người phụ nữ dưới thân giãy giụa giống như điên, cho nên Cố Hiền không chiếm được chỗ tốt gì: “bốp” một tiếng, gã giơ tay tát cho Diệp Linh một cái.

 

Diệp Linh bị đánh lệch cả mặt, khóe miệng thắm ra vết máu, đầu váng mắt hoa.

 

Thế nhưng nhân cơ hội này, Diệp Linh tránh thoát Cố Hiền, cướp đường bỏ chạy.

 

Mới vừa đi ra ngoài, một chùm ánh flash chói mắt chiều qua đây, rất nhiều nhóm ký giả xuất hiện.

 

Trong phòng.

 

Diệp Linh xốc xếch ngồi ở trên giường của mình, sắc mặt cô tái nhợt giống như một trang giấy, không có chút huyết sắc nào.

 

Bên ngoài rất hỗn loạn, tất cả bảo vệ đều xuất động, miễn cưỡng chặn đám ký giả điên kia ngoài cửa, trợ lý Hoa Tỷ đặt máy vi tính xách tay ở trước mặt cô, sắc mặt ngưng trọng nói: “Linh Linh, không xong rồi, đã xảy ra chuyện, quần áo em xốc xéch từ trong phòng Có Hiền chạy ra, bị ký giả vừa vặn chụp trúng, chị đoán hiện tại tất cả báo chí đều đang tan ca, chuẩn bị nổi lên một hồi bão táp.”

 

“Linh Linh, đề tài như vậy thực sự quá mẫn cảm, em vốn chính là nữ vương lưu lượng, một câu chuyện lặt vặt cũng có thể lên hot search, đã thế hotsearch còn ung dung phá Võ con số hàng triệu, nếu như chuyện này tuôn ra, nhóm người đỏ mắt trong giới giải trí này nhất định sẽ thừa dịp xằng bậy đạp em một cước, vòng giải trí vốn chính là nơi ăn tươi nuốt sống.”

 

“Xã hội bây giờ lòng bao dung với người phụ nữ rất ít, cộng thêm nguyên nhân thân thê em, vây giữa đôi bố con Có gia, để Có gia thủ phủ Hải Thành bạo phát scandal thế kỷ, đề tài này sẽ huyên náo truyền khắp môi ngóc ngách, lập tức, hình tượng của em sẽ sụp đỏ.”

 

“Linh Linh, về sau em sợ khó có đất xoay người”.

 

Tay chân Diệp Linh lạnh lẽo, cô hiện tại còn không nhớ nỗi mình làm sao đi ra khỏi đám phóng viên đó, ngày hôm nay là hôn lễ của Có Dạ Cần và tiền Tư Tư, khách quý tập hợp, những ký giả kia chen chúc tới: “răng rắc răng rắc” khắp nơi đều là tiếng camera.

 

Diệp Linh vào vòng giải trí đã đã nhiều năm rồi, hơn nữa lúc ánh đèn truyền thông chiều trên người cô cô không lo lắng luống cuồng, thế nhưng vừa rồi, tâm cô sinh sợ hãi.

 

Những người đó nhìn cô, chỉ trỏ.

 

“OMG, Diệp Linh và Có Hiền?”

 

“Mọi người đừng hiếu làm, Diệp Linh hơn nửa đêm quần áo xốc xếch từ phòng Có Hiền chạy ra, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”

 

“Đại minh tinh Diệp Linh, đây là vở kịch nào…

 

Có Hiền là bó nuôi của cô. phim truyền hình cầu huyết lúc tám giờ cũng không dám diễn như thế.”