Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1530




Chương 1530:

 

cười gượng vài tiêng: “Con trai à, đừng nóng giận, ta đã thay con đuổi cô gái kia đi rồi.”

 

Nói rồi Lệ lão phu nhân chán chường túm vạt áo của mình, tiến tới nhỏ giọng hỏi: “Không sao con trai,con nói thật với mẹ đi, có phải con không thích kiểu con gái này không, con thích kiểu gì cứ nói cho mẹ biết, việc này giao cho mẹ, bao con thoả mãn, thế nào?”

 

Lệ Quân Mặc lạnh lùng liếc Lệ lão phu nhân.

 

Lệ lão phu nhân dường như trong tim găm một cái kiếm, đau quá, bà khiếp sợ trừng to hai mắt: “Con trai, con… con con con… sẽ không phải… thực sự không được đấy chứ!?”

 

Trán Lệ Quân Mặc nổi ba hắc tuyến: “…

 

Phu nhân, không đáng nói chuyện!

 

Ông xoay người vào phòng.

 

“Oa!” Lúc này Lệ lão phu nhân sau lưng đột nhiên khóc, khóc rất thương tâm, đắm ngực dậm chân: “Ta đây đã gây ra cái nghiệt gì, sao mà sinh ra thằng con trai như: vậy…

 

con dâu của ta đâu, con mau đến đây đi, ta đợi con khổ quá a… ta sợ trước khi chết cũng không thể gặp được con mất, con dâu tốt của ta a…”

 

Má Ngô đỡ lão phu nhân: “Tiên sinh, ngài xem ngài chọc tức lão phu nhân rồi này, lão phu nhân gần đây thân thể không tốt, bác sĩ đã nói không thẻ bị kích thích, ngài lại nổi giận với lão phu nhân.”

 

Nhìn một màn chủ hát tớ họa này, Lệ Quân Mặc: ”…

 

Lệ Quân Mặc đang nhức đầu thì lúc này một chuông điện thoại đột nhiên vang lên, điện thoại tới.

 

Lệ Quân Mặc cầm điện thoại lên, lúc nhìn cái tên nhún nhảy trên màn hình, mi tâm đang nhíu chặt chậm rãi buông lỏng, khóe môi móc ra đường vòng cung nghiền ngẫm như có như không.

 

Lệ lão phu nhân là ai, đã thành tinh rồi, bà vừa khóc liền vừa len lén nhìn chằm chằm Lệ Quân Mặc, khi thấy khóe môi tủm tỉm không có ý tốt kia của Lệ Quân Mặc, trong lòng Lệ lão phu nhân hơi hồi hộp một chút – úi chà, có biến!

 

Lệ lão phu nhân liền ngừng khóc.

 

Lệ Quân Mặc án phím nhận nghe, ông không lên tiếng, bên kia rất nhanh truyền đến tiếng Lâm Thủy Dao: “Alo, Lệ tổng, anh có thể trả quyển giang hồ bí tịch kia lại cho tôi chưa!?”

 

Bà vẫn muốn quyển giang hồ bí tịch kia, Lệ Quân Mặc đem giang hồ bí tịch về, nhưng cũng không mở ra xem, ông không biết bên trong là cái gì, lại đối có lực hấp dẫn lớn như vậy với bà.

 

Lệ Quân Mặc câu môi, thấp thuần từ tính cất giọng: *Được, cô qua đây lấy.”

 

*Thật à? Bây giờ anh ở đâu?”

 

Lệ Quân Mặc trực tiếp báo địa chỉ của Lệ gia đại trạch, sau đó cúp điện thoại, lúc này ông phát hiện hiện trường vừa rồi hỗn loạn không chịu nổi chẳng biết lúc nào đã an tĩnh lại, lão phu nhân, má Ngô, bác Phúc “xoát xoát” nhìn ông chằm chằm.

 

Lệ Quân Mặc khẽ động môi mỏng.

 

“Oa ô…” Lệ lão phu nhân kịp phản ứng, lại nức nở vài tiếng, sau đó bà dời từng bước nhỏ đến trước mặt Lệ Quân Mặc, lấy tay đẩy ông một cái: “Con trai à, đầu ta đau, đầu đau quá đi.”

 

Lệ Quân Mặc buồn cười nói: “Mẹ, vậy mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi, thật không đúng lúc, lát nữa con dâu của mẹ liền tới nhà, mẹ nhát định không có cơ hội thấy cô ấy rồi.”

 

Trời ạ!

 

Lệ lão phu nhân lập tức liền há to miệng, bà ưỡn thẳng ngực mình: “Đau đầu? Ai nói đầu ta đau? Thân thẻ ta rất khỏe mạnh!”

 

Nói rồi Lệ lão phu nhân lôi ống tay áo của Lệ Quân Mặc: “Con trai, con không đùa đấy chứ, con dâu của ta thật sự: sắp tới? Nó… nó là kiểu con gái nào thế?”

 

Lệ Quân Mặc: “Lát nữa mẹ thấy sẽ biết.”