Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1529




Chương 1529:

 

Lệ Quân Mặc không hè hay biết gì: “…”

 

Trong khoảng thời gian này Lệ Quân Mặc đều rất bận, cộng thêm bạn tốt nhiều năm Lục Tư Tước rời đi, tâm tình của ông rất nặng nề ngột ngạt, người trong công ty đều không dám thở mạnh một tiếng.

 

Buổi tối, Lệ Quân Mặc về tới Lệ gia đại trạch, lúc đầu ông ở tại biệt thự của mình, thế nhưng Lệ lão phu nhân kêu đau đầu, thân thể khó chịu, còn uất ức nói cái gì mà ‘ta có chết cũng không ma nào biết, Lệ Quân Mặc cũng không biết bà lão cùng Lục lão phu vui sướng uống trà sữa kia là ai.

 

Lệ Quân Mặc ở thư phòng phê duyệt hết văn kiện, sau đó về tới phòng mình, đến phòng tắm tắm nước lạnh đi ra.

 

Trong phòng, Lệ Quân Mặc mới vừa tắm xong mặc đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc ngắn dính nước, tự phụ nỗi bật, sinh ra vốn đã bát phàm.

 

Ông dùng khăn mặt lau sạch bọt nước trên mái tóc ngắn, sau đó lên giường, thế nhưng rất nhanh ông liền phát hiện không thích hợp, bởi vì ông sờ tay vào trong chăn một cái, mò tới một người.

 

Ai?

 

Trong cặp mắt phượng kia của Lệ Quân Mặc lúc này cuồn cuộn ra ánh sáng lạnh sắc bén, ông đứng dậy xuống giường, vén chăn lên.

 

Trong chăn có cô gái rất trẻ, cô gái mặc váy dây, khuôn mặt xinh đẹp, vóc người trước lồi sau vềnh, da thịt trắng noãn, bắt kỳ người đàn ông nào thấy một mỹ nữ giấu dưới chăn mình, đều cảm giác vớ trúng món hời, không cự: tuyệt được.

 

Thế nhưng khuôn mặt tuần tú của Lệ Quân Mặc “xoát” một cái đen kịt, ông từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cô là ai, ai cho cô vào đây?”

 

“Lệ tổng, anh không nên tức giận, là lão phu nhân để em vào.”

 

Lão phu nhân?

 

Lệ Quân Mặc không có chút nào kỳ quái, ngoại trừ lão phu nhân, ai còn dám lén bỏ phụ nữ vào chăn mèền của ông?

 

Cô gái nhìn Lệ Quân Mặc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô ta ở trên giường vặn vẹo, như có như không bày thành dáng vẻ mê người, còn đáng thương chu môi nhìn về phía Lệ Quân Mặc, mềm yếu nói: ‘Lệ tổng, lão phu nhân bảo em đến… đến…”

 

Cô gái dường như xấu hổ nói ra, còn cắn môi: “Lão phu nhân bảo em đến… hầu hạ anh, em… em là cam tâm tình nguyện…”

 

Cô gái này tuổi tác khá trẻ, biết đàn ông thường đều không thể cự tuyệt kiểu thanh thuần xấu hổ như cô ta, nhất là đàn ông hơn 40 tuổi, càng yêu thích dáng vẻ của các cô gái trẻ tuổi.

 

Thế nhưng, Lệ Quân Mặc lại chẳng hề dính chiêu, ông mím đôi môi mỏng, lãnh khốc lên tiếng: “Xuống, cút khỏi phòng tôi!”

 

What?

 

Cô gái sợ ngây người?

 

Lệ Quân Mặc không có bắt kỳ nhẫn nại nào, ông vươn tay gạt cô gái từ trên giường của mình xuống, sau đó mở cửa phòng, ném ra ngoài.

 

Cô gái còn mặc váy ngủ hai dây, bị ông làm như thế liền lộ hết, bèn che kín chính mình hét lên một tiếng.

 

Lúc này Lệ lão phu nhân nghe tiếng mà đến: “Quân Mặc, đã xảy ra chuyện gì?”

 

Lệ Quân Mặc nhìn Lệ lão phu nhân: “Mẹ, xảy ra chuyện gì mẹ nên biết rõ hơn so với ai khác!”

 

“…” Lệ lão phu nhân hít một hơi, sau đó chỉ chỉ vào cô gái: “Cô… cô là ai, gan cũng to đấy, dám chạy tới làm loại chuyện này với con ta, con ta nó chưa bao giờ làm loạn, nó chính là một cái chính nhân quân tử, người đâu, quản gia đâu, nhanh lên đưa cô ta ra ngoài!”

 

Bác Phúc chóng chạy tới, không nói hai lời trực tiếp mang cô gái đi, rất rõ ràng loại chuyện này không phải lần đầu tiên làm, đã rất thành thục rồi.

 

Lệ lão phu nhân đi tới trước mặt Lệ Quân Mặc : “ha hả”