Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1520




Chương 1520:

 

Lục Hàn Đình tiêu sái nhảy vào, sau đó sải bước đi lên trước, cánh tay có lực bóp chặt rồi vòng eo mềm mại của cô, trực tiếp đè cô trên vách tường, anh vây cơ thể nhỏ nhắn đó mại giữa bức tường và bờ ngực rộng của mình: “Vật nhỏ, chạy đi đâu?”

 

Bị bắt, Hạ Tịch Quán chớp cặp mắt trong vắt nhìn anh: “Lục… Lục tiên sinh, có chuyện gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ!”

 

Lục Hàn Đình cúi đầu, trực tiếp hôn lên môi cô.

 

Ưml Cặp mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình ẩn trong tranh tối tranh sáng, bên trong lóe ra tâm tình nóng bỏng, anh mở: miệng, nhẹ nhàng cắn một chút khóe môi cô.

 

Shhh.

 

Hạ Tịch Quán bị đau, hai tay nhỏ bé chống lên lồng ngực to lớn ấy, bắt đầu đập anh.

 

Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, lòng bàn tay to đi tới vết cắn trên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve, khàn giọng cười nói: “Là em nói, quân tử động khẩu không động thủ.”

 

Hạ Tịch Quán: ”…”

 

Đáy mắt Lục Hàn Đình nhảy ra hai ngọn lửa nóng bỏng, bắp thịt toàn thân buộc chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, là cô, chính là cô!

 

Hiện tại anh đã chắc chắn, cô chính là người anh vẫn luôn tìm kiếm.

 

Là cô.

 

Vẫn luôn là cô.

 

Mãi mãi là cô.

 

Hơn hai mươi năm trước, cô còn ở trong tã lót, là một đứa bé cáu kỉnh, khi đó cô đã lôi ngón trỏ anh không thả, ngọt ngào cười với anh.

 

Mẹ anh nói – A Đình, sau này để cho cô bé làm cô dâu nhỏ của con nhé, có được không?

 

Rất nhiều năm sau, Lục gia rung chuyển bát an, anh trên đường bị ám sát lưu lạc đến Hải Thành, trong băng thiên tuyết địa, là đôi tay nhỏ mềm mại ấy rơi trên mặt của anh, ở trời đêm tuyết lớn đổ xuống kia, cô cho anh dịu dàng và sức mạnh trọn đời anh khó có thể quên được.

 

Về sau nữa, anh và cô ở trên xe lửa gặp nhau, chiếc xe lửa đó này đi thông đến đường gả thay đến U Lan Uyễn, để cô trở thành Lục phu nhân của anh.

 

Cuối cùng, bóng người anh đau khổ tìm kiếm trong đầu và khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc trước mắt xếp chồng lên nhau.

 

Cô là của anh.

 

Ai cũng không thể cướp đi.

 

Nhưng cô ở ngay trước mặt anh, anh vậy mà chẳng hay biết.

 

Nhiều năm như vậy, giấy ngắn tình dài, kể không hết thời quang thuở thiếu thời ấy, trong chuyện cũ thời son trẻ của anh, một đường đều lưu lại loang lỗ vết chân cô.

 

“Quán Quán…” Lục Hàn Đình khép mi nhẹ nhàng hôn lên cái trán thám hương của cô, dùng thân thể mình cứng rắn đè nặng cô, dùng sức ngăn chặn, rung động trong lòng khó dằn muốn cùng cô chia sẻ: “Em biết sớm hơn anh, phải không?”

 

Hạ Tịch Quán giơ tay lên, mặt dây chuyền bằng ngọc khắc họ anh bị sợi dây màu đỏ kéo đung đưa trên không trung, cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh nói cái này.

 

à, đúng vậy, em biết sớm hơn anh, nhưng em không nói cho anh biết, em chính là muốn nhìn thử anh tên ngốc này đến lúc nào mới có thể tìm được em, anh đã nói, sẽ trở về tìm em mà.”

 

Lục Hàn Đình dùng hai tay bưng lấy khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay của cô, thật thấp cất giọng: “Quán Quán, xin lỗi, anh tới trễ… anh chỉ là… cho tới bây giờ’ chưa từng nghĩ sẽ là em… lúc nhỏ anh đã bắt đầu lang thang khắp nơi, chưa từng hy vọng xa vời cũng sẽ được trời cao ban tặng cho tình yêu… Chúng ta máy lần chia lìa, ai cũng không thể mang em đi… Em chính là như vậy, một lần lại một lần đi tới bên cạnh anh…”