Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1501




Chương 1501:

 

Cần cỗi nơi đáy lòng càng lúc càng lớn, bỗng nhiên làm ông khó thể chịu được, ông vén chăn lên xuống giường.

 

Ba một tiếng, ông không cần thận làm đổ một cái ly.

 

Không xỏ giày, ông để trần hai chân đạp lên, vô số mảnh chai vỡ đâm vào lòng bàn chân ông, ông đi một bước, mảnh nhỏ liền đâm vào trong da thịt.

 

“Anh Lạc!” Ông đang gọi.

 

Không ai đáp.

 

“Anh Lạc…”

 

“Anh Lạc, em đang ở đâu…”

 

“Anh Lạc…”

 

Ông từng lần một gọi, trong căn phòng trồng trải vang lên từng âm dội lại.

 

Ông lắc lắc đầu đi tìm, cặp mắt sâu thẳm kia từ từ mắt đi tiêu cự, trở nên trồng rỗng, tái nhợt.

 

Ông như một đứa trẻ lạc đường, rong ruồi khắp thế giới kiếm tìm.

 

Tìm cái gì?

 

Tìm trái tim kia của ông.

 

Trái tim bị lạc mắt.

 

Mở cửa phòng, ông chạy ra ngoài, đồ ngủ tơ lụa đen tuyền bị cơn gió lạnh cuối thu thổi rung động.

 

Đêm khuya gió nỏi lên, cuồn cuộn xông đến.

 

Bước chân của ông rất gấp rất loạn, đã không còn vẻ thong dong trong dĩ vãng, ông chạy một đường, một đường máu chảy, giống như đóa Anh Túc nở rộ, trí mạng yêu dã.

 

Anh Lạc! Ông phải tìm Anh Lạc của ông.

 

Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm mềm nhẹ quen thuộc: “Tư Tước.”

 

Bước chân Lục Tư Tước dừng lại, nhanh chóng quay đầu, trong bóng tối đi tới một thân ảnh, Liễu Anh Lạc.

 

Liễu Anh Lạc ban đêm khát nước, đứng dậy đi rót nước, rất nhanh bà liền nghe được tiếng gọi của Lục Tư Tước.

 

Bà đi tới, quả thực thấy được ông, còn có… một đường đây vêt máu kia.

 

“Tư Tước, anh sao vậy?” Liễu Anh Lạc nhanh chóng đi tới.

 

Lục Tư Tước vươn tay, kéo bà vào trong ngực mình, khuôn mặt tuần tú chôn trong tóc bà: “Anh Lạc, thì ra em ở đây, anh tìm em đã lâu đã lâu.”

 

Cúi đầu, ông hôn trán bà, lắm bẩm: “Anh Lạc, anh nhớ KH Ông nói, Anh Lạc, anh nhớ em.

 

Thật nhớ thật sự rất nhớ.

 

Hai mươi năm qua, tiếng này đến chậm – anh nhớ em.

 

Ông ôm chặt bà, ôm chặt bà hơn, càng chặt hơn một chút.

 

“Tư Tước, đến tột cùng anh bị sao vậy, có phải cơ thể anh khó chịu hay không, chân của anh bị thương, mau để em xem xem…”

 

Một giây kế tiếp lời nói Liễu Anh Lạc hơi ngừng lại, bởi vì bà cảm giác mặt mình ướt át, có nước mắt, rơi vào trên mặt của bà.