Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1487




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1487:

 

Lúc này bàn tay bà đặt ở dưới bị một bàn tay to lớn nắm lấy, Liễu Anh Lạc giật mình, muốn dùng sức rút tay mình vê.

 

Thế nhưng rút không được, Lục Tư Tước nắm bà thật chặt.

 

Trong phòng ăn nhiệt độ tăng lên, tràn đầy ái muội.

 

Tối hôm nay là một đêm không ngủ.

 

Tiểu Bì Bì tắm, Liễu Anh Lạc giúp cậu mặc quần áo: “Bì Bì, con có cái gì… nói với bà nội không?”

 

Tiểu Bì Bì ha hả cười: “Bà nội, con sai rồi, ta chỉ là cảm thấy ông nội thật đáng thương, cho nên ra tay giúp đỡ ông nội thôi à.”

 

Quả nhiên.

 

“Bì Bì, chuyện của người lớn con nít không hiểu, cũng không cân tham dự.”

 

Tiểu Bì Bì ngoẹo đầu nhỏ nhìn Liễu Anh Lạc: “Bà nội, trong lòng bà suy nghĩ cái gì, lại không nói ra, con chỉ có thể giúp bà nói thôi à.”

 

Liễu Anh Lạc cứng đờ: “…

 

“Bà nội, miệng là để làm gì, chính là để nói ra đó, trong lòng bà nghĩ gì, đều phải nói cho ông nội nghe, bằng không ông nội làm sao hiểu được, còn nữa, yêu cũng phải lớn tiếng nói ral”

 

Tiểu quỷ này quá khôn, cái gì cũng hiểu.

 

Liễu Anh Lạc thương yêu sờ sờ tiểu sữa túi khuôn mặt nhỏ nông.

 

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Lục Tư Tước thân cao chân dài đứng ở cạnh cửa: “Bì Bì, còn chưa ngủ?”

 

Liễu Anh Lạc ngước mắt vừa nhìn, Lục Tư Tước đã tắm xong rồi, mặc trên người bộ đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc ngắn ướt nhẹp ghé vào trên trán, dính một thân hơi nước thanh bản, ông có vẻ càng phá lệ tuổi trẻ anh tuần.

 

Đôi đôi mắt u trầm nhìn Bịch Sữa Nhỏ, sau đó rơi trên mặt bà, ánh mắt nóng bỏng.

 

Ông đang thúc giục.

 

Thúc dục bà trở về phòng.

 

“Ông nội, con xong rồi, bà nội, trở về đi.” Bịch Sữa Nhỏ tự: mình chui vào trong chăn, nhắm mắt lại ngủ.

 

Đối với Tiểu Bì Bì một giây đã ngủ, Liễu Anh Lạc”…

 

 

Giọng ông khàn khàn không nói ra được gợi cảm trêu người.

 

Trong đêm tối Lục Tư Tước khiến người ta không chống cự được, trong ưu nhã cao quý lộ ra tà mị, ánh mắt nhìn bà như là bà không mặc quần áo.

 

Liễu Anh Lạc gật đầu: “Dạ.”