Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1422




Chương 1422:

 

Liễu Anh Lạc dừng nôn: “Quán Quán, dì cũng không biết dì làm sao nữa, gần đây khẩu vị của dì không tốt lắm, thường xuyên muốn nôn.”

 

“Di Anh Lạc, dì vươn tay ra đi, con bắt mạch cho dì.”

 

Liễu Anh Lạc đưa bàn tay qua.

 

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán đặt lên, bắt đầu  bắt mạch, rất nhanh cô nhẹ nhàng vặn chau hàng mày thanh tú.

 

“Quán Quán dì bị làm gì vậy, lẽ nào dì bị bệnh?” _  Hạ Tịch Quán thu tay về, sau đó chậm rãi câu môi: “Dì Anh Lạc, thân thể dì cũng không có trở ngại, có thể là gần đây khí trời chuyển lạnh, e là dì nhiễm lạnh ban đêm, dẫn tới chán ăn, giấc ngủ không sâu, con về kê đơn thuốc cho dì uống, điều chỉnh một chút là được.”

 

“Vậy thì tốt rồi.”

 

“Dì Anh Lạc, chúng ta bây giờ liền rời khỏi phòng đầu giá     này đi, ngồi chuyên cơ đến Đề Đô thành nhé ạ!” Hạ Tịch Quán đột nhiên nói.

 

Liễu Anh Lạc khựng lại: “Quán Quán, sao con đột nhiên   thay đổi hành trình, lập tức muốn bay đến Đề Đô thế, chỗ Lục Tư Tước…”

 

Hạ Tịch Quán khoác lên cánh tay Liễu Anh Lạc cười nói: “Di Anh Lạc, chỗ Lục Tư Tước không cần lo lắng, con sẽ gọi điện thoại cho bác ấy ngay bây giờ, bác ấy sẽ lập tức đến Đề Đô hội họp với chúng ta.”

 

Liễu Anh Lạc bán tín bán nghỉ nhìn Hạ Tịch Quán, bà hiểu rất rõ Lục Tư Tước, Lục Tư Tước nói sẽ không trở về Đề Đô là sẽ không trở về, hiện tại Hạ Tịch Quán dùng cách gì để làm Lục Tư Tước lập tức chạy tới?

 

Hiện tại đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lóe lên ánh sáng thông tuệ mà thong dong, rất rõ ràng có niềm tin tuyệt đối.

 

Cứu được Lục Nhân Nhân, vạch trần bí ẳn của Lục gia, đã gần ngay trước mắt.

 

Liễu Anh Lạc có một loại cảm giác, bà cảm giác Hạ Tịch Quán có ý xấu gì đó, không biết cô muốn tính kế người nào đây: “Vậy được rồi, Quán Quán, tất cả nghe theo con.”

 

Hạ Tịch Quán đi tới hành lang, Tình Nhi thấp giọng nói: .

 

“Công Chúa, chuyên cơ đã chuẩn bị xong, Lục Nhân Nhân và Quan Tử Long đã lên máy bay rồi ạ.”

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Tôi gọi điện thoại cho Lục Tư Tước, chuẩn bị xe, tôi và dì Anh Lạc lát nữa sẽ đi.”

 

“Vâng, Công Chúa.” Tình Nhi lui xuống.

 

Hạ Tịch Quán lấy điện thoại ra, bắm số Lục Tư Tước.

 

Đoạn nhạc chờ reo một lần, sau đó không nhanh không chậm được nói thông, chất giọng trầm thấp của Lục Tư Tước truyền tới: “Alo.”

 

“Bác Lục, giờ con và dì Anh Lạc ngôi chuyên cơ bay đên Đề Đô, bác mau qua đây, chúng con chờ bác.”

 

Bên kia Lục Tư Tước cất giọng: “Tôi sẽ không đi…”

 

“Bác Lục, dì Anh Lạc mang thai rồi.” Hạ Tịch Quán trực tiếp cắt lời ông.

 

“Con nói cái gì?” Đôi mắt u trầm Lục Tư Tước trong nháy mắt co rụt.

 

Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Con nói cái gì lẽ nào bác Lục không rõ sao? Bác Lục chắc là người rõ nhất chứ!”

 

Lúc này Lục Tư Tước đang ở trong thư phòng, trên người ông mặc đồ ở nhà, giơ tay nhắc chân đều là vẻ thâm trầm rất nặng của người đàn ông năm mươi tuổi, ông đang phê duyệt văn kiện, nghe nói Liễu Anh Lạc mang thai ngón tay cầm bút của ông đột nhiên ngừng lại.

 

Sau khi Liễu Anh Lạc trở về, ngủ hai đêm ở chỗ ông, ông có dùng chút thuốc để bà mê man, xâm chiếm bà.

 

Ông cũng không dùng biện pháp tránh thai, tuổi tác hai người đều không nhỏ nữa, ông nghĩ Liễu Anh Lạc cũng đã qua độ tuổi dễ dàng thụ thai.