Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1407




Chương 1407:

 

Lúc này “ding dong” tiếng chuông cửa lại vang lên, rất rõ ràng ngoài cửa Tràm Tiểu Liên đã đã nhận ra không bình thường: “Lục tiên sinh, anh đang ở bên trong sao, em có việc gấp tìm anh, em muốn gặp anh, Lục tiên sinh, anh nghe không?”

 

Hạ Tịch Quán cảm thấy hiện tại giọng của Trầm Tiểu Liên quả thực như tiếng tròi, hét ầm ầm cả lên: “Lục Hàn Đình, anh mau đi gặp em Tiểu Liên đi kìa, buông em ra.”

 

Lục Hàn Đình bá đạo giam cô trong lòng mình, sau đó không nhịn được rống lên một câu về phía cạnh cửa: “Ồn ào gì thế, tôi đang làm chuyện vui vẻ!”

 

Ngoài cửa nhất thời im lặng.

 

Hạ Tịch Quán lập tức sợ đến quên từ chối, vừa rồi anh nói cái gì?

 

Anh thực sự… không biết xáu hổ sao?

 

Thật là một người đáng sợ.

 

Hạ Tịch Quán dụng cả tay chân từ trên đùi anh leo xuống.

 

Thế nhưng Lục Hàn Đình rất nhanh đã lôi cô trở về: “Chạy đi đâu? Để anh hôn, muốn em đến chết rồi.”

 

Anh phủ bên tai cô nỉ non nói.

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run rẫy, sau đó chậm rãi mở ra.

 

Hiện tại đã hơn chín giờ, ánh nắng chói chang bên ngoài xuyên qua cửa số thủy tinh tiền đến, hắt ra căn phòng ấm áp.

 

Bây giò cô đang ngủ trong lồng ngực bộ ấm áp mà rộng lớn, cô ngắng đầu, khuôn mặt điển trai chết người kia của Lục Hàn Đình phóng lớn trong tầm mắt cô.

 

Tối hôm qua hai người ngủ quá muộn, hiện tại Lục Hàn Đình vẫn chưa dậy, trộm vía hôm nay rảnh rỗi, ôm cô ngủ thẳng giấc.

 

Hạ Tịch Quán ngẳng khuôn mặt lớn chừng bàn tay nhìn anh, anh còn đang ngủ, tóc mái bên trán rủ xuống làm lui đi vẻ lăng liệt lãnh khốc ngày thường, càng thêm ôn hòa địu dàng.

 

Hạ Tịch Quán trong lòng sinh ra vài niềm vui nhỏ, sáng sớm có thể tỉnh giấc trong ngực người mình yêu nhát tỉnh  là một việc tôt đẹp dường nào.

 

Cô chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay rơi trên hàng mày kiếm, trên cánh mũi cao thẳng, dịu dàng mơn trớn từng cái.

 

Chợt một bàn tay to thò qua, kéo lại bàn tay tay nhỏ mềm như không xương của cô, Lục Hàn Đình mở mắt ra.

 

Hạ Tịch Quán không nghĩ tới anh lại đột nhiên mở mắt ra, cô chưa kịp thu hồi ánh mắt, Lục Hàn Đình trong nháy mắt chạm phải ánh mắt cuồn cuộn sóng nước của cô, cô nhìn anh, bên trong là một hồ nước xuân, tràn đầy tình yêu của cô với anh.

 

“Lục tiên sinh, anh xấu lắm, có phải anh đã sớm tỉnh rồi không?” Hạ Tịch Quán muốn rút tay mình về, nhìn lén anh lại bị bắt, cô có chút quẫn bách.

 

Lục Hàn Đình một cánh tay ôm cô, thời khắc này trái tim anh mềm nhũn, mềm đến rối tinh rối mù, được bao nhiêu buổi sớm cô ở trong ngực anh tỉnh dậy?

 

Anh cằm lấy tay cô, đặt bên môi mình hôn một hồi, sau đó lại ôm cô thật chặt vào trong ngực mình: “Anh mới vừa tỉnh, đừng nhúc nhích, để anh ôm ngươi ngủ thêm lát nữa.”

 

Anh lại nhắm nghiền hai mắt.

 

Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Lục tiên sinh, mặt trời lên đến mông rồi, mau mau rời giường thôi! Đừng lười biếng.”

 

Lục Hàn Đình chôn khuôn mặt tuần tú cà cà trên mái tóc   dài của cô: “Anh xem như đã hiểu nỗi khổ của Đường Huyền Tông rồi, xuân tiêu khổ đoản, tòng quân bất tảo mi  *Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy.

 

– Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa: Ý nói đêm xuân ngắn ngủi, từ đây quân vương không dậy sớm lên triều, đây là câu thơ nói về việc Đường Huyền Tông sủng ái Dương quý phi đến nỗi bỏ bê triều chính.

 

“Lục tiên sinh, anh dám noi theo Đường Huyền Tông, nhưng em không dám làm Dương quý phi “lục cung phấn đại vô nhan sắc” đâu.” Hạ Tịch Quán cười nói.