Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1338




Chương 1338:

 

Song, cô phải nghe Lục Nhân Nhân tận miệng nói, bởi vì năm đó bà là người chứng kiến trực tiếp nhất.

 

Mấu chốt hơn là, Lục Nhân Nhân trải qua vét thương rất lớn, bà có bệnh tâm lý rất nghiêm trọng!

 

Vừa rồi bà ở trước mặt Lục Tư Tước không khống chế được chính là minh chứng tốt nhất, nhưng nhiều năm như: vậy Lục Nhân Nhân vẫn không gặp bác sĩ tâm lý khai thông, điều này nói rõ bà giấu diễm mọi người.

 

Lục lão phu nhân, Lục Tư Tước, Liễu Anh Lạc… Bọn họ cũng không biết.

 

Loại chuyện này rất tệ, mấy năm nay Liễu Anh Lạc không ở đây, Lục Nhân Nhân còn có thể giả vờ sống như một người bình thường, nhưng là bây giờ Liễu Anh Lạc đã trở về, đây chính là một mời dẫn hỏa, cô sợ vét thương Lục Nhân Nhân trong lòng không ngừng phóng đại, cuối cùng… xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

 

Nếu như Lục Nhân Nhân xảy ra chuyện gì, vậy Lục gia sẽ thật sự rất “lạnh”.

 

Cho nên Hạ Tịch Quán muốn mượn cơ hội lần này để Lục Nhân Nhân mở ra nội tâm, nói ra tất cả cho cô nghe, cô phải từ từ trị hết vết sẹo trong lòng bà, tự côy vạch trần sự nghỉ ngờ hơn ba mươi năm trước của Lục gia kia, phát đi lo lắng trong lòng mọi người.

 

Sắc mặt Lục Nhân Nhân tái nhọt, trắng bạch như một trang giấy, néu như đổi thành bát luận kẻ nào, bà không muốn phối hợp, về năm đó, về… Quan Tử Vân, bà không muôn nhắc lại bât luận một chữ nào.

 

Thế nhưng trước mắt là Hạ Tịch Quán, hiện tại nhiệt độ cơ thể ấm áp ấy không ngừng sưởi ấm trên da thịt bà lạnh như băng, trong đôi đồng tử toái sáng ấy tràn đầy sức mạnh, ở trong đó có ánh sáng, đang không ngừng trần an bà, cổ vũ bà.

 

Lục Nhân Nhân suy nghĩ, bà có nên cho chính mình một cơ hội?

 

Lục Nhân Nhân nhắm hai mắt, sau đó nói: “Quán Quán, chúng ta lên xe trò chuyện.”

 

Hai người đi tới trên xe, trong xe yên tĩnh này ngăn cách thế hỗn loạn bên ngoài, Lục Nhân Nhân khắp người mệt mỏi rã rời, bà chậm rãi nói.

 

“Năm đó cô và… Quan Tử Vân là thanh mai trúc mã từ nhỏ, ông ấy là Đề Đô danh môn công tử của Quan gia, cô là thiên kim Lục gia, hai nhà chúng cô rất sớm đã có hôn ước.”

 

“Bọn cô từ nhỏ đã rất ưu tú, từ tiểu học đến đại học, chúng cô luôn là anh cạnh tranh tôi đuổi theo, cướp đoạt danh hiệu đứng đầu, ông ấy đối với cô rất tốt, cô cũng rất yêu ông ấy, cô từ rất sớm cũng biết về sau cô sẽ gả cho ông ấy, trở thành vợ ông ấy.”

 

“Sau đó chúng cô kết hôn rồi, cô và Quan Tử Vân kết hôn trước, mới vừa kết hôn năm thứ nhất, chúng cô như keo như sơn, hết sức ân ái, cô rất nhanh đã mang thai, có đứa con của riêng mình, cô cho rằng… bọn cô sẽ vẫn hạnh phúc như vậy, thế nhưng… thế nhưng…”

 

Lục Nhân Nhân nghẹn ngào, hai chữ “thế nhưng” này mắc kẹt ở cổ họng, nói ra ngay cả hít thở cũng đau: “Thế nhưng… anh của cô cưới Liễu Anh Lạc, tất cả hạnh phúc trong cuộc đời của cô, dường như đều theo khoảnh khắc Liễu Anh Lạc xuất hiện mà dừng lại ở một năm kia.”

 

*Cô còn nhớ kỹ lần đầu tiên cô tháy Liễu Anh Lạc, hơn ba mươi năm trước, toàn bộ Đề Đô đều nói, sinh trai không tốt bằng sinh gái, con gái Liễu gia quan nắp mãn kinh hoa, cô lần đầu tiên thấy Liễu Anh Lạc cũng không phải là nhìn thấy bản thân cô ta, mà là nhìn thấy trang sức mà cô ta thiết kế ra, trang sức đó đứng đầu trong giới trang sức và thời trang. Trang sức của cô ta vừa mở bán, kinh diễm mọi người, bao gồm cả cô, thiết kế của cô ta linh hoạt mới mẻ độc đáo lại phóng khoáng, tuyệt đối không có người nào sánh kịp, lúc đó cô đã rung động sâu đậm, cô lúc đó còn suy nghĩ, rốt cuộc cô gái như thế nào mới có thể thiết kế ra trang sức như vậy.”

 

“Sau đó có một ngày, anh của cô trở lại Lục gia, cùng mẹ nói, mẹ, con thích một cô gái, là nghiêm túc, con muốn cưới cô ấy. Trong hôn lễ thế kỷ oanh động Đề Đô thuở ấy, cô trong đám người chứng kiến Liễu Anh Lạc bị vây quanh đẩy mạnh vào phòng cưới, Liễu Anh Lạc 19 tuổi trong trẻo lạnh lùng mà tuyệt sắc, giống như một tiên tử không nhiễm lửa khói chốn nhân gian.”