Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1152




Chương 1152:

 

Họa phi cứng đờ tại chỗ, bà ta ác độc nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Tịch Quán biến mắt, bà ta không bại, bà ta sẽ không thua, một ngày nào đó bà ta muốn Hạ Tịch Quán, Lâm Thủy Dao và Lan Lâu Cổ Quốc diệt vong!

 

Tiệc đính hôn thuận lợi kết thúc, dựa theo tổ ché, kế tiếp chính là đến chùa miều từ đường của vương cung tế bái.

 

Hạ Tịch Quán thay một bộ quần áo, sau đó theo Thượng Quan Đẳng Thượng Quan Húc đi tới từ đường.

 

Từ đường ở phía sau vương cung trên ngọn núi cao sừng sững, bên trong thờ phụng tất cả bài vị tổ tiên bao năm qua của Hoa Tây Châu, trang nghiêm thần thánh.

 

“Húc Nhi, Lan Lâu công chúa, nơi này là trọng địa, hai con đừng chạm vào vật, tiền lên đốt nén hương cho tổ tiên đi!”

 

Thượng Quan Đằng nói.

 

Có người làm nữ cầm hai nén nhang tới, Hạ Tịch Quán nhận một nén nhang ở trong tay, cô đứng ở trước mặt đống bài vị này, đôi mắt trong vắt xẹt qua trên từng bài vị, cô không biết những quân chủ đạp trên xác thịt tổ tiên Lan Lâu, trong lòng có từng từng thấy chút hổ thẹn nào không.

 

“Bái.” Lúc này có người hô.

 

Hạ Tịch Quán cằm hương, rất cung kính xá một cái, trong lòng cô nghĩ, thưa các vị tổ tiên, Lan Lâu Hạ Tịch Quán ở chỗ này, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn!

 

Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Húc tiến lên, cắm hương vào trong lư hương, tế bái kết thúc mỹ mãn.

 

Thượng Quan Đằng cũng không tính nán lại đây: “Húc Nhi, Lan Lâu công chúa, chúng ta bây giờ liền khởi hành trở về đi.”

 

“Vâng phụ vương, Quán Quán, chúng ta đi thôi.” Thượng Quan Húc nói.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán đột nhiên sờ sờ: lỗ tai của mình: “Ôi bông tai của em bị rớt một cái, hình như rớt ở phía trước rồi, em đi nhặt một chút.”

 

Hạ Tịch Quán đi nhanh tiến lên.

 

Đi tới chỗ cua quẹo lúc, Tình Nhi đã đeo lên mặt nạ da ngụy trang thành khuôn mặt của cô, nhanh chóng đi ra ngoài.

 

“Thượng Quan quân vương, Cửu Lăng vương, tìm được bông tai rồi, chúng ta đi thôi.” Tình Nhi giả làm Hạ Tịch Quán giơ giơ vòng tai trên tay lên cười nói.

 

Khoảng thời gian đánh tráo quá nhanh, gần như là chớp mắt, cho nên Thượng Quan Đằng và Thượng Quan Húc cũng không nghỉ ngờ: “Chúng ta đi thôi.”

 

Hạ Tịch Quán trôn nơi khúc ngoặt, nghe âm thanh bên ngoài càng lúc càng xa, tất cả mọi người đã đi.

 

Hạ Tịch Quán lấy ra bản đồ vẫn cất giấu, bản đồ căn cứ, Hiên Viên Kiếm hẳn là đang ở trong từ đường.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng quay người về từ đường.

 

Hiện tại từ đường đen kịt, lộ ra hàn khí âm u, Hạ Tịch Quán đi tới nội các, vươn tay đầy ra cửa gỗ nội các.

 

Cửa gỗ “két’ một tiếng mở, bên trong đen như mực, thấy không rõ bắt kỳ vật gì.

 

Ở đây có cơ quan không nhỉ?

 

Hạ Tịch Quán nhắc chân đi vào, hết sức cẩn thận.

 

Thế nhưng, bên trong rất an toàn, cũng không có cơ quan.

 

Rất nhanh, Hạ Tịch Quán liền phát hiện không thích hợp, cô rõ ràng đi tới từ đường, thế nhưng hình ảnh trước mắt vừa chuyển, cô đã đứng trên vách đá.

 

Gió lạnh như dao quét lên khuôn mặt nhỏ, rõ ràng nhắc nhở đây hết thảy không phải ảo giác, cô thực sự đi tới vực sau.

 

Hạ Tịch Quán cúi đầu nhìn xuống, vách núi vạn trượng, nhìn không thấy đáy.

 

Cô sợ cả người đổ ra mồ hôi lạnh, đây là xảy ra chuyện gì, Hạ Tịch Quán đột nhiên nghĩ tới ba năm trước trong cấm địa ở Đề Đô đụng phải nhiếp tâm thuật, cô hẳn là lại trúng trận pháp gì, nhưng trận pháp này càng lợi hại hung hiểm với nhiếp tâm thuật của mẹ.

 

Ngay lúc đầu óc Hạ Tịch Quán hơi loạn, bùn đất dưới chân cô đột nhiên giãn ra một khối, thân thể mềm mại trong nháy mắt rót xuống vách đá vạn trượng.

 

Cảm giác không trọng lực này làm cho con ngươi Hạ Tịch Quán mạnh mẽ co rụt, cô theo bản năng thét lên kinh hãi!

 

Cô sắp rơi xuống rồi?

 

Rơi xuống không biết còn xương cốt hay không?

 

Giữa thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bàn tay rõ khớp xương nhanh như chớp thò qua đây, kéo lại cổ tay trắng đang hạ xuống của cô.

 

Hiện tại cả người Hạ Tịch Quán treo giữa không trung, cô nhanh chóng ngắng đầu, một gương mặt anh tuấn quen thuộc đến tận xương phóng đại trong mắt cô.