Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1113




Chương 1113:

 

Hạ Tịch Quán chôn khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực rộng lớn, nũng nịu cà qua cà lại, sau đó ngẳng mặt cầu xin nhìn anh: “Lục Hàn Đình… Lục tiên sinh…”

 

Âm thanh Hạ Tịch Quán nũng nịu mềm ngọt ngào, chủ động gọi anh một tiếng Lục tiên sinh…

 

Thắt eo của Lục Hàn Đình nhanh chóng tê rần, bàn tay to siết lầy vòng eo mềm của cô đầy đến trên vách tường phía trước: “Hạ Tịch Quán, trong mắt cô tôi dễ dụ như vậy? Chỉ một tiếng Lục tiên sinh?”

 

Anh đã sớm xem thấu tâm cơ nhỏ của cô, nhưng cũng rất hưởng thụ chút tâm cơ này của cô.

 

Hạ Tịch Quán đã ở với anh nhiều năm rồi, nhưng phía chủ động đều là anh, hiện tại anh trên cao nhìn xuống, híp mắt đợi cô tới dỗ anh, cô lại có vẻ rất ngây ngô.

 

Hạ Tịch Quán do dự một chút, sau đó nhón chân lên chủ động hôn khóe môi anh một cái.

 

Lục Hàn Đình chống tay lên vách tường, một bàn tay to khác cầm bàn tay nhỏ mềm như không xương, sau đó dẫn dắt tay nhỏ của cô chậm rãi đi xuống…

 

AnhI Mặt Hạ Tịch Quán bạo nổ, nhanh chóng siết chặc quả đấm nhỏ của mình, không chịu phối hợp.

 

Phía ngoài Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đã đến, Thượng Quan Húc đặt tay lên chốt cửa, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào.

 

Hạ Tịch Quán căng thẳng cao độ, thính giác liền nhạy cảm hơn, cô nghe được tiếng chốt cửa chuyển động, con ngươi trong vät đột nhiên co rụt, cô nhìn Lục Hàn Đình: “Lục Hàn Đình, người đến kìa!”

 

Tuy cô và Thượng Quan Húc chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng để Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi thấy cảnh cô cùng Lục Hàn Đình quấn quýt lấy nhau, rất khó chịu.

 

Lục Hàn Đình cũng nghe thấy, tuy anh căn bản không quan tâm hai người bên ngoài kia, nhưng nhìn dáng vẻ bị đàn ông bắt nạt lúc này của Hạ Tịch Quán, anh cũng không nguyện ý để cho bất cứ kẻ thứ ba nào chiêm ngưỡng được.

 

Lục Hàn Đình ôm eo thon Hạ Tịch Quán đầy cô vào trong phòng thay đò.

 

Một giây kế tiếp “cạch” một tiếng, cửa mở ra, Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đi vào.

 

Thế nhưng bên trong không có một bóng người.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhìn khắp nơi, nghi ngờ nói: “Anh Húc, chị Quán Quán đâu? Chị Quán Quán không phải ở chỗ này thay váy cưới sao, sao không thấy chị Quán Quán nữa?”

 

Thượng Quan Húc cũng rất kỳ quái, anh ta gọi một tiếng: “Quán Quán! Quán Quán!”

 

Bây giờ Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình đang trốn trong phòng thay đồ, Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng rơi trên vành tai trắng như tuyết bắt đầu hôn: “Trả lời bọn họ.”

 

Hạ Tịch Quán: “…”

 

Lục Hàn Đình lấy lực đạo bá đạo không cho phép từng chối tách từng ngón tay đang siết thành quả đám nhỏ của cô, khàn giọng uy hiếp nói: “Ngoan một chút, bằng không tôi sẽ không chú ý để cho bọn họ xem hiện trường trực tiếp đấy.”

 

Hạ Tịch Quán bị uy hiếp: “…

 

Hạ Tịch Quán vẫn rất xấu hổ về chuyện nam nữ, không cởi mở được, trêu chọc một chút cô sẽ đỏ mặt, hiện tại Lục Hàn Đình vây cô trong phòng thay đồ, bảo cô làm loại chuyện này, đã sớm đột phá giới hạn của cô.

 

Hạ Tịch Quán tức giận há miệng, cắn trên vai anh một cái.

 

Lục Hàn Đình bị đau, đuôi mắt hẹp dài nhanh chóng dâng lên tầng máu đỏ tươi, anh nắm eo thon nhỏ của Hạ Tịch Quán, lực đạo lớn hận không thể bóp gãy eo cô, anh hung hăng đầy cô về trên ván cửa.

 

Àm một tiếng, có tiếng vang phát ra.

 

Tiếng động này nhanh chóng hắp dẫn Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi bên ngoài, ánh mắt của hai người “xoát’ một cái đều rơi vào cửa phòng thay quần áo đang đóng chặt.

 

Thượng Quan Mật Nhi mới nói: “Ý, là chị Quán Quán đang thay váy cưới ở bên trong sao?”

 

Thượng Quan Húc chạy tới: “Quán Quán, là em sao?”

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng buông lỏng miệng ra, đúng là cô đã cắn Lục Hàn Đình, nhưng anh lại làm ra tiếng động lớn như vậy.

 

Người đàn ông này thật đúng là phách lối không ai bì nỗi.

 

“Cửu Lăng vương, là em, em… em đang thay váy ở bên trong, váy cưới này… hình như kích cỡ không vừa lắm…”

 

Hạ Tịch Quán nói di.

 

Thượng Quan Húc ngừng lại: “Vậy có muốn anh gọi người giúp em một tay hay không?”

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng từ chối: ‘Không cần, em thử lại xem sao.”

 

*Ừ.” Thượng Quan Húc rời đi.

 

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, dây thần kinh căng chặt của Hạ Tịch Quán mới được nới lỏng, lúc này trong tầm mắt đột nhiên tối sầằm, Lục Hàn Đình cúi đầu chặn môi cô lại.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh: “Lục Hàn Đình, anh nhẹ một tí, đừng lưu lại dấu trên người tôi, lát nữa tôi còn chụp ảnh cưới…”

 

Lục Hàn Đình hung dữ nhìn chòng chọc cô: “Tối hôm qua muốn cô cả đêm, toàn thân khó chịu, giờ thì mở thắt lưng tôi ra đi!”

 

Thượng Quan Húc ngồi trên ghế sa lon lật xem báo, yên lặng chờ Hạ Tịch Quán, nhưng Thượng Quan Mật Nhi đã không chờ được, ả xem giờ: “Anh Húc, chị Quán Quán tại sao vẫn chưa ra, cũng mười phút rồi.”

 

Thượng Quan Húc đọc báo không ngảng đầu: “Thử váy cưới khá rườm rà,chắc phải cần thời gian, Mật Nhi, sao em lại sốt ruột hơn cả chú rẻ tương lai là anh đây vậy?”

 

Bị hỏi vặn như thế, Thượng Quan Mật Nhi không trả lời.