Editor: Trần Thu Lệ
Chung Bang Lập và bà xã Mã Hoa đang ngồi trên ghế sofa màu đen kiểu cũ, chủ nhiệm Lý đứng sau lưng Chung Bang Lập, sắc mặt mọi người đều ảm đạm, trên chiếc bàn gỗ cây lê trước mặt đặt hai tách trà Phổ Nhị, đang lượn lờ bốc lên hơi nóng.
Ba anh em gần như trước sau về nhà, cách thật xa đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lạc Lạc.
Lạc Lạc nhảy lên lưng Chấn Văn, đưa tay che mắt anh lại, ồn ào để cho anh hai không thể nhìn chỉ có thể dựa theo gợi ý của cô để đi vào, Chấn Thanh giúp đỡ Lạc Lạc cầm túi sách, vừa cười vừa đỡ lấy eo Lạc Lạc, sợ cô té xuống.
Ba anh em cãi nhau ầm ĩ đi vào phòng khách, cảnh tượng ba anh em rất yêu thương nhau.
Nếu đổi lại là trước kia, Chung Bang Lập nhất định hài lòng gật đầu, trong lòng cảm thán một tiếng, lúc trước mình quyết định nhận Lạc Lạc về nuôi là chính xác biết bao nhiêu. Nhưng mà hiện tại, một màn thân thiết chặt chẽ này lại đặc biệt chói mắt, khiến lòng ông cũng tràn đầy khổ sở.
“Ba, mẹ đều ở nhà à?” Chấn Thanh và Chấn Thanh vừa vào cửa đã nhìn thấy sắc mặt của ba mẹ đều không tốt, trong lòng đều e sợ, theo bản năng dừng bước chân lại, e sợ nhất là người ngồi giữa sofa kia, Chung Bang Lập! Nhà họ Chung kế thừa truyền thống giáo dục bằng gậy của Trung Quốc, từ nhỏ bọn anh cũng ăn không ít khổ cực.
Bình thường ở nhà, Lạc Lạc đã quen ồn ào bướng bỉnh vô pháp vô thiên, lúc này nâng mắt nhìn thấy sắc mặt mẹ nuôi Mã Hoa vẫn luôn lạnh nhạt nghiêm túc, điều khác biệt là mọi ngày ba nuôi Chung Bang Lập vừa nhìn thấy cô là cười tít mắt, hôm nay lại ngồi ở đó, sau lưng là một bình gốm Cảnh Thái thật to thời nhà Thanh, đồ trang trí trên bình là hai cành lăng giác cao chót vót, dựng thẳng trên đầu ông giống như hai cái sừng dài, thoạt nhìn rất kỳ lạ. Nhìn lại sắc mặt của ông, đen như muốn nhỏ ra mực, cô chưa từng gặp qua gương mặt nặng nề và tang thương như thế này bao giờ.
Không kìm lại được, miệng cô lớn tiếng la hét, “Nhấc chân, bước về phía trước ba bước...” Liền ngừng lại, từ trên lưng Chấn Văn trượt xuống, rút tay mình trong tay Chấn Thanh ra.
Không ai lên tiếng, Chấn Thanh và Chấn Văn cũng đứng ở đó không dám lộn xộn.
Chung Bang Lập và Mã Hoa nhìn ba đứa con đang đứng ngoài cửa, ánh mắt nặng trĩu, giống như không thấy, không nhận ra vậy, ngay tại lúc ba người bức rức bất an, ông vung tay ý bảo chủ nhiệm Lý đi ra ngoài.
“Ba! Mẹ!” Lạc Lạc chịu không nổi loại không khí này, cô có ý tung tăng chạy tới như một chú linh dương nhỏ, nhẹ nhàng ngồi xuống giữa Chung Bang Lập và Mã Hoa, “Hai người về khi nào vậy ạ? Ôi chao, khát chết con rồi!”
Lúc cô ngồi xuống động tác vô tình đụng phải cánh tay Mã Hoa, Mã Hoa lại nhanh chóng thu cánh tay về, ngồi xa ra một chút.
Lạc Lạc không để bụng, bưng ly trà trước mặt Chung Bang Lập lên “Ực ực” ngửa cổ uống hết. Còn chưa uống xong, đột nhiên cảm thấy có gì đó, liền dừng lại, nhìn tấm hình đang lẳng lặng nằm trên bàn.
Cô cầm tấm hình ấy lên, mới chỉ nhìn thoáng qua lại ném lại lên bàn như bị điện giật. Ngày thường, mặt cô vốn trắng như gốm sứ, bây giờ gốm sứ trắng nhanh chóng đỏ bừng rồi lại biến thành trắng bệch.
Chấn Thanh và Chấn Văn thấy bộ dạng của Lạc Lạc, liếc mắt nhìn nhau, không kìm lại được mà nhấc chân đi đến bàn trà.
“Hai tên nghiệt súc!”
Đột nhiên Chung Bang Lập hét to một tiếng, làm mọi người trong phòng sợ tới mức run lên, trong giọng nói kia như muốn phun ra lửa.
“Còn không mau quỳ xuống cho ta!”
Chấn Thanh và Chấn Văn không rõ nguyên do, nhưng vẫn thành thật đi đến quỳ xuống trước mặt Chung Bang Lập. Hai người đều hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao hơn một mét tám, hiện tại hai người quỳ trước mặt ba như lúc vẫn còn bé.
Tinh thần hai anh em thấp thỏm, trong lòng đều cùng tính toán, nhìn bộ dàng này nhất định là có chuyện gì ghê gớm đã chọc đến bố, hôm nay không thể bỏ qua rồi!
Ánh mắt của hai anh em không hẹn mà cùng nhìn về phía mẹ cầu cứu, hai tay Mã Hoa khoanh lại trước ngực, sắc mặt lại càng nghiêm túc hơn ngày thường, mang theo một cỗ ý lạnh không nói ra lời.
“Ba, đã xảy ra chuyện gì? Mà lại tức giận như vậy?” Chấn Thanh bạo gạn hỏi
Chung Bang Lập nắm lấy những tấm hình trên bàn, “Bốp”, ném vào mặt anh, rồi rơi trên mặt đất. “Còn có mặt mũi để hỏi!”
Hai anh em luống cuống tay chân nhặt ảnh chụp lên, nhìn xem một chút đều ngỡ ngàng không lên tiếng.
Trong hình, cô gái dựa người vào thân cây, hơi ngửa đầu, một tay ôm lấy cổ một người con trai, mà người con trai ấy đang úp mặt vào trước ngực cô gái. Một cánh tay khác của cô gái đang để trên đầu một người con trai khác, mà người con trai ấy đang quỳ gối dưới thân cô, vùi đầu vào vào váy của cô gái trẻ.
Một hình ảnh dâm mĩ biết bao, cho dù người đàn ông nào nhìn vào thì huyết mạch cũng sẽ sôi sục! Nếu, đây không phải là ảnh chụp do bà xã ông quăng vào mặt ông. Nếu, nhân vật chính trong hình này không phải là con trai và con gái của ông.
Dễ nhận thấy hình ảnh này đươch chụp vào buổi tối, khuôn mặt của ba người đều không quá rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ lqd nhìn ra hình dáng, nhưng ông bà là ai chứ? Là ba mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng bọn họ! Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra bọn họ ngay lập tức, trong hình không phải ông mà là ba đứa con trước mặt này!
Lúc này, không khí trong phòng khách ngưng lại giống như bôi nhựa cao su, chỉ nghe thấy tiếng “Tí tách” của chiếc đồng hồ để bàn và tiếng thở “Hồng hộc” dồn dập của Chung Bang Lập.
Thân thể ông run rẩy, dường như tức giận đến mức không biết phải phát tiết như thế nào mới được, bất thình lình đứng dậy, quát ra bên ngoài, “Lấy roi đến đây!”
Cửa mở, chủ nhiệm Lý bước vào, nhìn tình hình trong phòng, muốn nói cái gì đó nhưng vẫn là nhịn xuống, đi đến thiên sảnh lấy roi đưa cho Chung Bang Lập, khom người nói: “Xin Bộ trưởng chú ý thân thể!”
Chung Bang Lập thịnh nộ gân xanh nổi đầy mặt, cao giọng nói: “Tất cả ra ngoài hết, không được cho người nào bước vào!” Chủ nhiệm Lý nhìn tình hình này, biết dù có khuyên gì đi nữa cũng vô dụng, đành phải im lặng xoay người đi ra ngoài.
“Xem các cậu đã gây ra chuyện bê bối gì!”
“Làm sao tôi có thể sinh ra hai tên nghiệt súc như các cậu được chứ!”
“Lạc Lạc là em gái của các cậu, vậy mà các cậu lại xuống tay được!”
...
Đòn roi không có hề có trình tự gì đổ ập xuống hai người đang quỳ trên mặt đất.
Lạc lạc ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, toàn thân cứng ngắc như tượng đá.
Nghe từng tiếng roi giòn tan quất vào da thịt, nghe tiếng Mã Hoa nhìn không, được bổ nhào tới lôi kéo, trong lỗ tai ông ông vo ve, tất cả gần ngay trước mắt, lại giống như cách rất xa, dường như đòn roi ấy không chỉ quất lên người hai anh trai mà giống như quất vào trong tim cô vậy.
Tuổi cô còn nhỏ, kết hôn, sinh con sống qua ngày, cô chưa bao giờ nghĩ tới ánh mắt và bàn luận của người đời, giống như con kiến ngâm mình trong hủ mật, hủ lớn mật nhiều như vậy dù sao cũng uống không hết, làm sao nghĩ đến sẽ có một ngày chiếc hủ ấy sẽ bị lật úp.
Trong đầu cô đôi khi cũng mơ hồ hiện lên tình cảnh như hiện tại, nhưng chút mật đường này thật sự quá ngọt nên đã sớm nhấn chìm ý nghĩ của cô, hơn nữa, ba nuôi Chung Bang Lập đối xử với cô rất tốt, ở bên ngoài ông là người trên đỉnh của biết bao nhiêu người, nhưng ở trước mặt cô ông lqd chưa bao giờ nói nặng một lời nào, rất cưng chiều cô, cách mấy dặm đường dùng cái mũi cũng có thể ngửi được những đòi hỏi lớn nhỏ của cô, gần như là cầu được ước thấy. Cô suy nghĩ, bọn anh là con trai của ông, còn cô là con gái nuôi mà ông yêu thương nhất, mặc dù ba người yêu đương không giống như bình thường, nhưng chỉ cần ông thương bọn họ, cuối cùng cũng sẽ có biện pháp, tất cả sẽ được giải quyết.
Cô ngồi ở chỗ đó, có một suy nghĩ trống rỗng trong đầu, sau đó bị tiếng la khóc của Mã Hoa làm thức tỉnh, ánh mắt đờ đẫn của cô dần dần có tiêu cự, đó là tay của Chấn Văn. Giáo huấn của nhà họ Chung là lúc người nào bị giáo huấn thì tuyệt đối không cho khóc, vì vậy tay của Chung Chấn Văn gắt gao cấu véo đầu gối của mình, móng tay gần như muốn xuyên qua lớp vải quần tây cắm vào da thịt, cô lại hoảng sợ giương mắt nhìn Chấn Thanh, có dấu roi lướt qua lỗ tai của anh, chỗ ấy sưng lên thật cao, vẫn còn đang chảy máu.
Đột nhiên cô cảm thấy khí huyết dâng lên, vội vàng đứng vọt dậy.