Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 8: Cực phẩm trong cực phẩm




Editor: Trần Thu Lệ

Hôm đó, lúc nhận được điện thoại của chủ nhiệm Lý phòng làm việc ba Chung Bang Lập, Lạc Lạc và Trịnh Hiểu Tuyên đang ở trong nhà xem đĩa.

Xem xong bộ phim ‘Sắc giới’ phiên bản không lượt bỏ, hai cô gái trẻ đều làm tổ trên sofa, thảo luận người này đầu quá đen, lông nách quá nồng, thổn thức vì cái đầu quá lùn, nếu không thì có thể chơi được kiểu 69 lại càng vui hơn.

Hiểu Tuyên là con gái một của giáo sư Trịnh đại học B, ba cô là giáo sư nghiên cứu kinh tế, mẹ là giáo sư nghiên cứu quốc học(nền học vấn quốc gia), mục tiêu của Hiểu Tuyên và lĩnh vực nghiên cứu của cha mẹ hoàn toàn khác nhau, theo như cô ấy nói sau này cô ấy dự định sẽ nghiên cứu tính chất của học vấn.

Lúc này, cô phun một hạt nho chính xác bay vào giỏ rác, vẻ mặt hả hê mà sâu lắng, “Người phụ nữ kia vừa lộ lông nách ra là mình đã biết, cô ta cũng chỉ có phẩm chất bình thường mà thôi.”

Lạc Lạc buồn cười, “Chẳng lẽ còn có hai loại phẩm chất bình thường hay sao?”

Hiểu Tuyên gật gù đắc ý khoe chữ, “Người xưa nói: Đàn ông mà không lông là đoạn tuyệt con cái, phụ nữ không lông quý như tiền. Cậu có biết vì sao những họa sĩ phương Tây khi vẽ tranh khỏa thân, toàn thân trên dưới của những người phụ nữ đó đều không có nửa cọng lông hay không? Vì không chỉ có tổ tiên Viêm Hoàng của chúng ta mà ngay cả toàn bộ người dân trên thế giới đều đã sớm biết rằng phụ nữ không có lông rất quý giá.”

Thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Lạc Lạc, Hiểu Tuyên càng lộ ra hăng hái, “Trung Quốc bắt đầu từ triều nhà Đường, lấy thân thể của người phụ nữ chia làm tám loại.... Khụ khụ, thôi đi, tám loại đó mình nghĩ cậu không cần nghe đâu, nghe cũng vô ích, cậu được hai người anh trai của cậu bảo vệ rất chặt chẽ, đừng để mình nói mấy câu mà làm ô nhiễm linh hồn thuần khiết của cậu, tránh cho hai ông anh của cậu lại lấy dao rượt mình, lúc đó thì mình chết chắc!”

Lạc Lạc làm sao lại không hiếu kì, cù nách cô nhất quyết không tha, “Bây giờ cậu định nói một nửa giữ một nửa sao? Đừng giả bộ, mau nói ra nhanh lên, nếu không thì thế nào cũng phải hối hận đến mức dì của cậu không thể đến trước thời hạn đâu.”

Hiểu Tuyên bị cù đến nỗi kêu khóc xin tha thứ, “Mình nói, mình nói, mình nói còn không được sao? Tám loại kia cậu không cần phải biết tất cả, cậu chỉ cần biết một loại là được rồi, Bạch Ngọc Lão Hổ, đó mới chính là phụ nữ cực phẩm trong cực phẩm đấy!”

Lạc Lạc mở to hai mắt, “Bạch Ngọc Lão Hổ là như thế nào?”

Hiểu Tuyên đắc ý hả hê, vẻ mặt giống như đang dạy bù học sinh yếu kém, “Có nghĩa là phía dưới của người phụ nữ không có một cọng lông nào, trắng giống như bánh bao mới ra lò. Theo sử sách ghi lại, Dương Quý Phi chính là một loại Bạch Ngọc Lão Hổ. Chỉ tiếc là, loại phụ nữ này, trong trăm vạn người khó có một...”(Thiệt là ớn cho hai cái cô này, rảnh rỗi ngồi thảo luận gì đâu không).

Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên có phần nhăn nhó, “Cậu gạt người đúng không? Phụ nữ như vậy hẳn là phải nhiều vô cùng mới đúng.”

Hiểu Tuyên đang đứng dậy lấy một bịch xốp màu đen dưới sàn lên, trong đó tất cả đều là những đĩa phim văn hóa quốc tế quý giá của cô, theo như lời của cô nói là “Học thuật nghiên cứu tài liệu”, nghe Lạc Lạc nói như vậy thì lườm cô một cái, nhớ lại, đi tới gần rống to, “Không thể nào. Lạc Lạc, cậu đừng nói cho mình biết, cậu là một Bạch Ngọc Lão Hổ trong truyền thuyết kia nha? Mẹ nó! Loại cực phẩm này thế mà lại có thể xuất hiện bên cạnh mình, mau lột quần áo xuống để cho mình xem...”

Một người trốn, một người đuổi, vây bắt quanh sofa ầm ĩ một trận.

Ồn ào mệt mỏi, hai cô đều ngã người trên sofa, Trịnh Hiểu Tuyên lập tức bắn người lên như lò xo, ôm gối ôm hình bò sữa vào trong lòng, vẻ mặt nhộn nhạo nói: “Trong đó còn viết, đàn ông, một là phải đen, hai là phải vểnh lên, ba là kiểu tóc. Thế nào bạn trai của mình lại không đạt một trong ba tiêu chuẩn đó chứ? Không có tí sức lực nào! Mình muốn mau đổi một người khác, nếu không thì mình xui xẻo rồi!

Gần đây Trịnh Hiểu Tuyên mới quen một người bạn trai, theo như lời cô nói, Trần Quân Mặc là dùng để phóng túng, bạn trai là dùng để khai thông.

Lạc lạc nghiêng người trên sofa, nâng mắt liếc nhìn cô một cái, “Cậu đến bên giờ hẳn là vẫn còn chưa phá thân chứ? Hay là món đồ chơi của bạn trai cậu quá ngắn nên không thể với tới lớp màng kia?”

Hiểu Tuyên vò đầu, mái tóc ngắn xõa xuống, che kín trên khuôn mặt tròn tròn khó có một tia đỏ ửng, “Cái này, cái này, tuy anh ấy nhỏ nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn rồi.”

Lạc Lạc bật cười một tiếng.

(Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, trong vườn hoa đóa hoa đang tươi đẹp...)

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Lạc Lạc vang lên, cô phải mất một chút sức lực mới lấy được điện thoại trong túi sách đang đè dưới thân lên, vẻ mặt có phần không kiên nhẫn, nhưng khóe miệng lại chứa hàm ý cười, “Anh cả!”

Sắp hết giờ làm, hai tay Chung Chấn Thanh vừa đánh bàn phím, vừa kẹp điện thoại ở bên tai nói: “Lạc Lạc, vẫn còn đang ở nhà Trịnh Hiểu Tuyên sao? Có bớt đau bụng chút nào không?”

Mấy ngày nay dì cả của cô tới.

Lạc Lạc vừa như có như không liếc mắt nhìn Trịnh Hiểu Tuyên một cái, vừa dùng ngón tay quấn quấn móc treo tua bông màu đỏ trên điện thoại, lẩm bẩm nói: “Ừ... Vẫn như vậy.” Tiếng nói mềm mại như giọt nước.

“Vậy lát nữa nhớ về sớm một chút. Băng vệ sinh đặt ở giữa cách một tầng màu hồng trong túi xách, hãy nhớ thay đổi thường xuyên. Tan việc anh sẽ đến đón em.”

Mới vừa cúp điện thoại xong, điện thoại của Chung Chấn Văn lại tới, mỗi lần đều như vậy, hai anh em sinh đôi gọi điện thoại giống như cảm ứng cho nhau vậy, luôn luôn trước sau gọi tới, không phân biệt ai trước ai sau, “Lạc Lạc, đừng chơi muộn quá, hôm nay ba chúng ta ở nhà đấy. Anh còn có bữa tiệc xã giao, đúng giờ anh cả sẽ đến đón em, thuận đường hai người hãy đến siêu thị mua thêm băng vệ sinh, trong nhà dùng gần hết rồi. Nhớ uống nhiều nước, ít ăn đồ lạnh đấy!”

Chưa hết lại còn muốn Trịnh Hiểu Tuyên nhất định phải nghe điện thoại: “Hiểu Tuyên, Lạc Lạc nhà anh rất tùy hứng, phiền em chú ý đến cô ấy một chút, đừng cho cô ấy ăn kem, dưa hấu hay những loại thức ăn gì lạnh nhé!”

Đợi Trịnh Hiểu Tuyên năm lần bảy lượt vỗ ngực cam đoan với Chủ tịch Mao, anh mới bằng lòng cúp điện thoại.

Mới vừa rồi Hiểu Tuyên đang xem âm thanh xoa bóp ừ..ừ..a..a lén lút bấm tắt tiếng, lúc này vừa vội vàng vừa khẩn cấp ấn nút mở.

Lạc Lạc cầm gối ôm ném qua cười cô: “Trịnh Hiểu Tuyên, cậu xem cậu gấp như con khỉ vậy. Haiz, ai nhìn cậu cũng không thể tưởng tượng được ba mẹ cậu thế mà lại là giáo sư đại học B! Huyết thống mấy đời nho học, làm sao lại có thể sinh ra một bông hoa như cậu? Thật sự là ‘gia môn bất hạnh’!”

Trịnh Hiểu Tuyên làm bậy bị gối ôm ném qua làm rối loạn tóc, gào khóc, “Kiểu tóc mình mới vừa cắt đấy!” Vẻ mặt u oán nói: “Cuộc thi lần này mình đã đứng thứ mười một có được không? Giáo sư Trịnh nhà mình rất vui vẻ! Nếu không có cậu ngăn cản ở phía trước như bức tường thì mình đã tiến thẳng đến thứ hạng thứ mười rồi!”

“Cái gì gọi là gia môn bất hạnh? Còn không phải giống như nhà các người sao, đó là hai ông anh trai thân yêu của cậu, nói thế nào cũng là tấm gương tuổi trẻ nhân tài kiệt xuất lớp trẻ, ngày nào mình lại không ra ra vào vào đại học B, lúc nào lại không thấy hình ảnh hai ông anh của cậu được theo lqd thật cao trên tầng lớp tinh anh của nhà trường, tại sao đến lượt cậu là em gái, thì cả ngày cứ băng vệ sinh với đau bụng chứ? Khụ, khụ vậy lúc đó không phải nhà họ Chung của cậu mới là gia môn bất hạnh sao?” Suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được, nửa người trên dựa tới gần, ánh mắt là lạ nhìn Lạc Lạc, “Mình nói này, hai người trai này của cậu không phải là...Có khuynh hướng tình yêu cấm kị...chứ hả?”

“Miệng của cậu bớt nói một chút đi coi chừng lòi trĩ bây giờ?” Lạc Lac đưa tay cầm đại cái gì đó đập cô, bỗng nhiên dừng lại, thu ý cười, nghiêm túc nói: “Cái gì gọi là tình yêu cấm kị? Bọn cũng không phải là anh ruột của mình...”

“Tổ quốc của chúng ta là vườn hoa, trong vườn hoa đóa hoa đang tươi đẹp...”

Điện thoại di động lại vang lên, Lạc Lạc dùng tay chỉ chỉ Trịnh Hiểu Tuyên, ý tứ là “Một lát nữa sẽ tính sổ với cậu!”, sau đó lục tìm di động, nhìn một cái, ngồi dậy nhận, “Alo, chú Lý!”

“Lạc Lạc, ba con bảo con nhanh chóng về nhà một chuyến, con đang ở đâu? Chú bảo lái xe đến đón!” Trong điện thoại giọng nói của chủ nhiệm Lý mang theo giọng điệu ngưng trọng hiếm thấy.

“Con đang ở nhà bạn học làm bài bài tập, không cần chú đến đón, lát nữa hết giờ làm anh cả sẽ đến đón con.” Trong lòng Lạc Lạc xẹt qua một tia bất an, trong đầu suy nghĩ lại xem gần đây có gây rắc rối gì không.

“Vẫn là chú bảo lái xe đến đón đi. Ba con tìm con rất gấp. Con đang ở nhà bạn học nào? Là nhà giáo sư Trịnh sao?”

Cô mang theo túi ra khỏi nhà họ Trịnh, đứng trước cổng đại học B chờ khoảng sáu phút, đã thấy chú Trương lái xe của ba đến rồi.

Ở trên xe nói chuyện điện thoại với hai anh trai, Chung Chấn Thanh và Chung Chấn Văn cũng nhận được điện thoại của chủ nhiệm Lý, đang chạy về nhà. Có chuyện gấp gì mà phải gọi hết ba anh em về? Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lạc Lạc lại tăng lên rồi.