Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 6




Editor: Trần Thu Lệ

Nhảy nửa buổi tối nên cô hơi mệt, cả cánh tay và bàn chân đều mỏi nhừ. Cô lười biếng ngẩng đầu, cảm thấy người đàn ông trước mặt này hơi quen mắt. Suy nghĩ một chút, à... Ngày hôm qua cô đã gặp trong phòng làm việc của anh hai, người này là anh Quý hay chú Quý gì ấy.

Vóc dáng người đàn ông này rất cao, làm hại cô phải ngẩng cổ lên thật khó chịu, mắt to chớp chớp, dưới ánh đèn trong suốt như hai quả nho. “Ưm” cô nói: “Chú à, chú cao quá, nhất định là rất khó tìm bạn gái.”

“À..” Dường như anh nở một nụ cười ngắn ngủi, từ trong lồng ngực truyền ra tiếng buồn bực, anh không trách cô xúc phạm ngang ngược, âm thanh nói chuyện mang theo của người đàn ông thành thục, không chút để ý, giọng điệu mang theo một chút quý tộc lười biếng, nhưng lại không phép người khác xem nhẹ, “Em nói đúng rồi cô bé, khó trách cho đến bây giờ, chú vẫn chưa tìm được người bạn gái nào cả.”

Lúc này, đúng lúc Chung Chấn Thanh ôm Phương Thanh Ngọc vừa nhảy xong đến bên cạnh hai người, cô nghiêng đầu làm mặt quỷ với anh, rồi nghiêng đầu lại thuận miệng nói: “Vậy chú cũng không tệ nha, có thể trở về trách móc bố mẹ của chú, người nào khiến bọn họ bình thường làm cho chú cao như vậy? Muốn tìm một người tương xứng so với người khác cũng khó, nhưng tôi lại không được, bộ dạng không tốt cũng không biết nên trách ai.”

Cô nói xong thân thể lại cứng đờ, bước chân bị kiềm hãm, giẫm lên chân của người đàn ông này.

“Thật xin lỗi!” Cô hơi ngượng ngùng nói. Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ giấu diếm chuyện cô là con nuôi của nhà họ Chung, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chia sẻ với người đàn ông xa lạ như vậy.

Anh dĩ nhiên nhận ra vòng eo nho nhỏ mềm mại dưới bàn tay anh có biến hóa, cảm thấy không phải không kinh ngạc, ba anh em nhà họ Chung, thỉnh thoảng anh cũng có nghe những người họ hàng nhắc lqd đến, bởi vì bà Chung nhớ đến người con gái đã qua đời, nên nhận nuôi một bé gái. Chuyện này đã xảy ra từ hơn mười năm trước, nhà họ Chung chưa bao giờ chính thức lên tiếng với bên ngoài, lại hiếm khi có người nhắc đến, là thật hay giả, cũng có nhiều cách nói khác nhau.

Anh là gì của cô chứ? Vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này với một người xa lạ? Cô hơi giận dỗi ngậm miệng lại, mãi cho đến khi điệu nhạc kết thúc, cô cũng không mở miệng nữa, dĩ nhiên anh cũng vô cùng biết điều.

Đưa cô đến bên cạnh hai anh em nhà họ Chung, Quý Thiếu Kiệt chào hỏi một chút rồi rời đi.

Lạc Lạc cảm thấy trong ngực hơi ngột ngạt, vội vàng kéo hai anh ra ngoài vườn hoa hít thở không khí.

...

Ba anh em đứng dưới hương thơm tươi mát của cây nhãn, ẩn bên trong một hàng cây. Đêm mùa hè, trong vườn hoa cũng chẳng hề dễ chịu hơn bên ngoài, ngột ngạt nặng nề.

Mùi hương hoa dâm bụt thoang thoảng trong không khí, một giọng hát đa cảm của đàn ông truyền đến từ bên ngoài vườn hoa, “Đừng nói là lỗi của người nào, hãy để cho tất cả thành tro tàn... Nếu không buông những gánh nặng trong lòng, tất cả khó mà bù đắp được...”

Lạc Lạc dựa lưng vào thân cây, không ngừng kêu nóng, Chấn Văn chặn ngang một nhân viên phục vụ lấy một cây lqd quạt nhỏ, quạt liên tục cho cô. Trong bóng tối, Chấn Thanh mở váy cho cô, để cho gió ngoài không khí thấm vào, ít nhiều gì cũng mát mẻ được một chút. Cô vẫn luôn rất sợ nóng, cũng sợ lạnh, những lúc trời nóng hay lạnh đều thích trốn đi, trốn đến chỗ có không khí lạnh hoặc hơi ấm, khiến cho bọn anh và người trong nhà tìm kiếm cô rất cực khổ.

Hai ba người đang đi về phía bên này, thì thầm cười nói: “Hai anh em nhà họ Chung thật sự là cực phẩm, gia thế đã tốt thì thôi đi, bộ dạng hai người lại đẹp trai giống nhau như đúc, bất kể là theo đuổi được ai một trong hai người bọn họ cũng khiến mình chết ngay lập tức cũng cam lòng...”

“Ha, cậu mộng xuân rồi hả? Vậy hãy bảo ông cụ nhà cậu đến nhà họ Chung làm mối đi! Nghe nói đến bây giờ ngay cả xì căng-đan bạn gái cũng không có một ai...”

“Trời ạ, thật vậy sao, vậy thì được coi như là hoa tuyệt thế rồi, trên đời thật sự là khó có đó! Nhưng mà tại sao lại như vậy chứ? Có phải là sợ các cô gái dây dưa không? Mình thấy bọn họ đối xử với em gái bọn họ vô cùng tốt mà...”

“Nếu mình nói, dáng dấp của cô em gái nhà bọn họ thật là xấu xí, cái mũi thì tẹt xuống, chậc chậc...”

“Khen các anh thì khen các anh đi, tại sao lại nhắc đến em làm gì? Em thật sự xấu xí như vậy sao?” Lạc Lạc tức giận, miệng đều đã lệch ra.

Cái mũi của cô không hề tẹt xuống nha, nhưng mà chỉ hơi giống củ tỏi một tí thôi mà, trong lòng cô vẫn vô cùng kiên kị người nào nhắc tới cái mũi của cô, hai cô gái vừa mới đi qua, cố tình lại không mở bình thì ai biết trong bình có gì.

Chung Chấn Văn buồn cười lấy tay chọc chọc lỗ mũi của cô, đẩy nó ngược lên, “Bảo bối đừng tức giận đừng tức giận, coi chừng cái mũi này lệch đi, vừa tẹt lại vừa lệch thì không có ai muốn nữa đấy nha.”

“Chung Chấn Văn!” Cô xoay mặt, dậm chân, ánh sáng trong mắt giống như giận dỗi, trong lòng lại dâng lên một tia kỳ lạ. Đúng vậy, các anh trai ưu tú như vậy, người khác chỉ cần được một trong hai người xem trọng là đã thỏa mãn lắm rồi. Mà cô, cô có tài đức gì, lại có thể cùng lúc được hai người bọn anh yêu thương! Lần đầu tiên, cô cảm thấy cô có lòng tham như thế. Cũng là lần đầu tiên, đối với tương lai xa xôi không thể biết trước, trong lòng lại có một tia sợ hãi mơ hồ.

Thỉnh thoảng, Chấn Thanh Chấn Văn sẽ cố ý chọc cô tức giận, mỗi khi như vậy, cô sẽ thích gọi thẳng tên của bọn anh.

Chung Chấn Văn! Chung Chấn Thanh.

Mang theo một chút ngang ngược, một chút giận dỗi, đó là một loại ngang ngược hiển nhiên, đó là một loại chiếm hữu yên dạ yên lòng.

Lúc này, cô giống như không phải là em gái của bọn anh, mà là một cô người yêu mềm mại bằng tuổi.

Lúc thì chọc cô em gái yêu mến, lúc là một cô người yêu mềm mại, có khi lại trở thành bà mẹ trẻ cho bọn anh bú sữa, một bảo bối đáng yêu như vậy, đủ để khiến cho hai anh em bọn anh nổi điên.

Cách nơi đó không xa, ánh đèn mơ hồ phác họa lên đường cong mềm mại, trơn bóng của cô gái trẻ, bởi vì nóng mà áo khoác của cô đã sớm cởi ra, hõm vai hình con bướm ấy lại lúc ẩn lúc hiện, bộ ngực tròn nhỏ lần đầu tiên không mặc dây áo ngực, kiêu ngạo mà đứng thẳng, tỏa ra hương thơm độc nhất của thiếu nữ, cặp mông nhỏ không trẻ trung như những cô gái cùng tuổi, đã sớm bị bọn anh yêu thương vểnh vểnh lên, giày cao gót bị cô đá sang một bên, đôi chân trần trắng mịn biến mất trong bụi cỏ, lộ ra bắp chân thẳng tắp, thậm chí Chấn Thanh vén váy cô lên...

Không biết là người nào bắt đầu trước, đôi môi hình thoi của cô bị ngâm, đầu lưỡi vạch ra, người nào đó tiến sâu vào trong miệng mà mút, lễ phục một bên vai bị lột bỏ, hai bầu ngực trắng như tuyết lòi ra, ở trong màn đêm tỏa ra một loại sáng bóng như ngà voi, run rẩy. Người nào đó đưa tay xuống dưới váy, vuốt ve cặp mông và khe mông của cô.

“Không được sờ á, vẫn còn đau...”

“Lạc Lạc ngoan, để cho anh nhìn một chút, chỉ liếc mắt một cái mà thôi...”

“Không được! Các anh sẽ làm em đau...”

“Lạc Lạc ngoan, anh sẽ cẩn thận, chỉ sờ một chút, một chút thôi...”

Ở gần đó dường như có ánh sáng nhỏ chợt lóe, bộ dạng Chấn Thanh sợ hãi cả kinh, dùng áo khoác bao em gái lại, “Ai vậy? Ai ở bên đó vậy?”

Trả lời bọn anh chỉ có âm thanh của tiếng gió.

Có lẽ là mèo hoang chạy qua thôi.

Suy cho cùng thì nơi này cũng không an toàn, lại không cam lòng, ba anh em vẫn là sửa sang lại quần áo cho nhau, đi ra khỏi bóng cây.

Một chút ánh lửa ở chỗ không xa lúc sáng lúc tối. Thấy bọn họ đi ra, ánh lửa bị ném trên mặt đất, giẫm lên dập tắt.

“Chủ tịch Quý, là anh à!” Sau khi ra khỏi bóng cây thì có ánh đèn sáng sủa, mặt hai người Chấn Văn và Chấn Thanh vẫn như thường, suy cho cùng thì Lạc Lạc vẫn còn nhỏ, nên trên mặt đỏ ửng lộ ra một chút mất tự nhiên.

“Chấn Văn cười nói: “Trong đại sảnh ngột ngạt quá nên chúng tôi dẫn em gái ra đây hít thở một chút, chủ tịch Quý cũng ra đây hít thở không khí sao?”

“Tôi ra đây hút điếu thuốc. Sẽ không quấy rầy đến anh em Chung tiên sinh hăng hái chứ?” Quý Thiếu Kiệt nói một câu giống như trêu ghẹo vậy, giọng điệu vẫn mang theo một chút quý tộc, không kiềm chế được phóng túng và khinh cuồng như cũ, nghe vào trong tai ba anh em nhà họ Chung, lại giống như lời nói chứa đầy hàm ý.

Chấn Văn vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt kỳ lạ của Lạc Lạc lại kéo ống tay áo thúc giục bọn anh rời đi.

Đợi đến khi đi xa được một chút, bọn anh vỗ đầu Lạc Lạc cười, “Cô bé ngốc, sợ cái gì chứ? Con người của anh ấy rất nghiêm chỉnh, cho dù là nghe thấy được cái gì, nhất định sẽ làm bộ như thấy không thấy gì hết! Nếu có rảnh rỗi một chút, anh ấy còn không bằng đi cua mấy cô gái đấy...”