Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 22: First night!




Editor: Trần Thu Lệ

Tác giả có lời muốn nói: *gào thét*: Vừa phải có kinh nghiệm, còn phải có một chỗ, nam chủ như vậy, dễ dàng sao? Dễ dàng sao!

Ngày 11 tháng 3: Sửa một chút. Viết H cái gì chứ, thật sự là muốn cho qua, sửa tới sửa lui, không có cảm giác một chút nào!

Ngày 16 tháng 3: Lại sửa. Vách đá cheo leo đều không thể giả hơn! Bởi vì tiếp nhận cảnh cáo, không thể không đau khổ sửa văn! Mong hãy hiểu cho!

Dán ở trong này xem thử đi!

Cô như lọt vào trong sương mù, đầu óc dường như đang nhớ đến chuyện xưa, tất cả đều là các loại từ từ lớn lên.

Các anh nắm tay cô, kêu ngạo tìm người ăn hiếp cô trong sân, đánh những đứa trẻ khác kêu cha gọi gọi mẹ, phụ huynh liền tố cáo với Chung Bang Lập, trước mặt ông ấy sẽ trả viện phí cho người ta, nhưng sau lưng lại khen bọn họ đánh rất tốt, nên đánh...

Lên tiểu học, cô nghỉ giải lao mười phút cũng muốn chạy đến ban trung học cơ sở, ngồi ở cửa phòng học của các anh gặm bút, bị bụi bút máy làm bẩn đầu ngón tay, chỉ cảm thấy cách gần bọn họ mới yên tâm.

Chấn Văn và Chấn Thanh rất thích chơi bóng rổ, không thích cô quá dính người, mới vừa trừng nhẹ với cô, nước mắt liền rơi xuống, không có cách nào khác, bọn họ luân phiên chơi bóng, thay phiên nhau giúp cô làm bài tập, đọc truyện tranh...

Mãi cho đến trung học cơ sở, cô cũng không kết bạn với ai, lúc đó yêu nghiệt Trịnh Hiểu Tuyên vẫn là một đóa Phù Vân lớp bên cạnh, cũng không có bất cứ người nào nói cho cô biết chuyện con gái phải trải qua khi lớn lên, khi dậy thì bộ ngực cô trổ mã, cô cho rằng bị ung thư, khổ sở muốn chết, các anh lqd trai chỉ biết các nam sinh đều nói chỗ đó của con gái rất mềm, vừa sờ vào khối tròn tròn cứng rắn của cô cũng bị dù họa đến choáng váng, sốt ruột mang cô đến bệnh viện, bị ông bác sĩ béo mang mắt kính cười đến đỏ mặt xấu hổ...

Kinh nguyệt của cô đến rất trễ, nhưng lần đầu cũng ra rất nhiều, cả mặt quần phía sau đều đỏ, tất cả học sinh nam, nữ trên dưới trong lớp thể dục đều cười cô, cô không hiểu tại sao nhìn thấy cô bị thương mà bọn họ còn cười nhẫn tâm như vậy, cô khóc đi xuyên qua sân tập, xuyên qua lớp học và từng cái hành lang dài, đi tìm các anh ở hệ trung học phổ thông...

Lúc ở trong siêu thị mua này nọ, lúc nào cô cũng ngồi trong shopping cart*, được các anh một người phía trước kéo, một người phía sau đẩy đi.

*Shopping cart: xe đẩy mua hàng trong siêu thị

Ở thư viện, khi cô cần lấy một quyển sách ở trên cao, cô lại ngồi trên vai các anh...

Không có các anh trai, cô nên làm cái gì bây giờ đây?

Nếu không có vỏ trai thì thịt trai sẽ ra sao?

Cô đốt cháy mê mẩn, cũng không biết bản thân đang khóc, chỉ là nước mắt không tiếng động mà chảy, giống như dòng suối nhỏ làm ướt cái gối.

Cô lúc thì như ngâm mình trong nước đá, lúc lại giống như ngâm mình trong nước sôi. Trằn trọc không yên, toàn thân đều là mồ hôi.

Quý Thiếu Kiệt ngồi trên sô pha trong phòng dùng laptop làm việc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn dì Ngô bận trước bận sau chăm sóc cô.

Cô lúc thì gọi ba, lúc thì gọi anh, lầu lầu lẩm bẩm chưa bao giờ ngớt miệng, lúc thì kêu nóng, lúc kêu lạnh, lúc lại kêu khát, cho uống thuốc thì ngại đắng, uống nước thì ngại nóng, dày vò người ta đến không chịu nổi.

Dì Ngô thỉnh thoảng lau mồ hôi cho cô, đút nước, mỗi khi cô gái kêu một tiếng anh trai, vẻ mặt của người ngồi trên ghế sô pha lại đen thêm một phần, dì Ngô đứng ở trong phòng chỉ cảm thấy vô cùng lo sợ, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, giống như đang đặt mình vào trong bãi mìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan xương nát thịt.

Đến khi cô gái gọi ba lần thứ hai mươi, anh trai lần thứ một trăm, đột nhiên Quý Thiếu Kiệt thấy chán, không phải chỉ là cảm mạo thôi sao?

Khi nào thì anh đã biết thương người? Bình thường đối xử với những người phụ nữ bên cạnh được mấy phần kiên nhẫn? Những người phụ nữ kia rất thức thời, không dám mù quáng mà trêu chọc anh, muốn giận dữ hay làm nũng đều phải nhìn sắc mặt anh, nhà anh mấy đời chỉ có con một, ngay cả một người chị họ hay em gái họ cũng không có, anh chưa từng gặp qua người nào lại yếu ớt như vậy?

Anh đã quên ban ngày còn quyết định sẽ đối xử với cô gái này thật tốt, quai hàm xê dịch, nhíu mày, bước nhanh qua, xốc chăn lên một cái, lộ ra thân hình trắng như búp măng của cô gái, nhìn tóc cô đầy mồ hôi bết dính trên gương mặt nhỏ nhắn, trái tim lại mềm một chút, giống như bị nguyền rủa, thả thấp cổ họng: “Bảo bối, ngồi dậy hoạt động một phen, ăn chút gì đó đi.”

Trong người Lạc Lạc đột nhiên lạnh lẽo, choáng váng mơ hồ trừng mắt nhìn người phía trước, dường như muốn nhìn cho rõ rốt cuộc là kẻ nào lại đối xử ác với cô như vậy, bị người đàn ông nửa nâng nửa ôm chuẩn bị xuống giường, dì Ngô ở phía sau nhìn thấy rõ ràng, vội vàng chạy tới đỡ người, nơm nớp lo sợ nói: “Thiếu gia, cũng không thể như vậy, cô Chung vẫn chưa hạ sốt, đừng để bị lạnh, vẫn nên nằm lại giường ăn chút cháo đi!”

Quý Thiếu Kiệt bất đắc dĩ đỡ cô nằm lại trên giường, dùng ngón tay chỉ cô nói với dì Ngô, ngoài mạnh trong yếu, “Nhất định phải ăn hết một bát cháo, nếu không ăn hết thì không cho cô ấy nằm xuống.”

Nổi giận đùng đùng đạp cửa đi ra ngoài.

**

Buổi tối anh có hẹn bàn công việc với người ta, lúc trở về phòng đã hơn 11 giờ, anh xối một cái rồi mò mẫn lên giường, nhanh chóng ôm cục than nóng như lửa vào trong ngực.

Thực ra lúc còn ngồi trên xe dưới thân đã cứng rắn, vừa nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh cô bé con đang ngủ trên giường.

Đi vào biệt thự, bản thân anh còn phải cố gắng kiềm nén, giả bộ dáng vẻ ung dung như ngày thường, nhưng vừa vào phòng, tới gần cô, nghe thấy mùi hương ngai ngái trên người cô, ngay tức khắc tim liền đập nhanh hơn, huyết dịch toàn thân đều gào thét chảy tới chỗ cứng rắn đến phát đau.

“Bảo bối, có tốt hơn chút nào không, hả?” Đôi môi mang theo mùi rượu nhàn nhạt, chuẩn xác bắt lấy vành tai của cô gái.

Lạc Lạc đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên trên tai như bị phỏng, ẩm ướt, trước ngực mềm mại, hai con thỏ trắng tuyết được bàn tay to nắm gọn từ phía sau, bóp, nặn, rồi lại vân vê hai hạt trân châu nhạy cảm trên đỉnh, khẽ đùa bỡn như gãy đàn dương cầm.

“Ưm...” Cô khó chịu vặn vẹo, “Anh, anh đừng như vậy, ngủ...”

Thân thể phía sau cương cứng một chút, nhưng rất nhanh lại dán sát vào. Một cây gậy thô sáp gì đó vừa đúng chỉa vào giữa hai đùi cô, khiến cô không thoải mái.

“Đau đầu, anh đừng đâm em a...” Cô trở tay xuống phía dưới để đẩy cây gậy, đẩy không ra, cô không vui, nên nắm chặt một cái đẩy qua bên cạnh.

Hơi thở của người phía sau bắt đầu trở nên mạnh hơn, một bàn tay khô ráo lật mặt cô qua, có một cây gậy mát rượi trơn trụi chui vào miệng cô, giống như mùi vị bơ sữa của que kem, cô có chút vui mừng lè lưỡi liếm lấy, quấn quanh, mút vào, trong đêm tối yên tĩnh có âm thanh “Hứng khởi”.

Ôm người đàn ông của cô hô hấp dồn dập, nhịp tim mạnh mà có lực, cô hỗn loạn, đắm chìm vào trong hơi thở ôn nhu mà bá đạo, giống như không cần phải suy nghĩ bản thân mình là ai, sau này nên đi đâu, chỉ cần đi theo anh là được rồi.

Đôi tay ấy rất cường hãn, nhưng cũng thật dịu dàng, thân thể cô mềm nhũn được anh ôm, khoan khoái dễ chịu, xao động như sóng nước, làn môi đi theo động tác của anh, theo bản năng truy đuổi dây dưa, xâm nhập mút vào.

Đầu lưỡi này thật mát mẻ nha, đúng mùi vị Hương Thảo cô thích, nhưng nó không để ý cô giữ lại, mà một đường trượt xuống dưới, để lại dấu vết ẩm ướt như rắn vậy, cuối cùng cũng tìm được khối bánh bao gồ lên trước ngực cô, ngậm chặt, mút, hút, liếm từng ngụm từng ngụm, ăn xong một bên, lại dùng cách thức như vậy để ăn bên còn lại.

Cô nhỏ giọng rên rỉ ừ ừ a a, hai tay vô ý thức đặt trên đầu có mái tóc ngắn, giống như muốn đẩy ra, lại càng giống như muốn dùng sức đè lại.

Quý Thiếu Kiệt cúi đầu, kích động không có cách nào kiềm lại được, cô gái dưới thân như là một vốc nước ấm áp, thơm mát, chậm rãi chảy xuôi, thấm vào da thịt anh, xoa dịu cảm xúc đang khát khô cổ của anh, tinh tế mà mềm mại.

Anh không nhịn được ấn mở đèn bàn, ánh sáng bất ngờ bùng lên làm Lạc Lạc không biết làm sao, vội vàng nhắm mắt lại.

Cô vẫn sốt, lại vừa tỉnh ngủ, toàn thân hồng hồng, như một món ăn ngọt ngào ngon miệng, thu lại vẻ mặt nuông chiều trên người, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là nhu nhược.

Anh dời tầm mắt, đường cong xinh đẹp đập vào mắt, da trắng nõn nà, trơn bóng tròn trịa như viên ngọc, hai hạt châu nhỏ nhỏ trên đỉnh tuyết đã bị anh vân vê đứng thẳng lên, lấp lánh nước, là đóa hoa anh đào màu hồng nhạt.

Có thể hơi lạnh, cô run rẩy đưa tay ý muốn lấy chăn đắp lên mình.

Anh đè cái tay nhỏ bé kia lại thật chặt, say sưa ngắm nhìn thân hình nhỏ bé như Bạch Ngọc, làn môi kìm lòng không đậu thay phiên nhau bao trùm lên hai viên ngọc nhỏ, dùng đầu lưỡi trêu đùa, lặp đi lặp lại nhiều lần, lại một ngụm ngậm vào hơn phân nửa, kéo tới đong đưa thật cao, gặm cắn.

“Ưm a...” Lạc Lạc bị anh gặm có hơi đau, có chút giãy dụa muốn tránh ra, hai tay níu chặt drap giường(khăn trải giường) dưới thân.

Quý Thiếu Kiệt đâu nào chịu đồng ý để cho cô lùi bước, cương quyết chen lách vào giữa hai chân cô: “Bảo bối, ngoan, thả lỏng một chút, hôm nay cho anh vào đi...”

Thực ra hôm qua anh không tiến vào, Lạc Lạc cũng không phối hợp, kích cỡ của bọn họ lại kém nhau quá xa, anh bắn hai lần, nhưng cả hai lần đều ném ở bên ngoài.

Mặc dù mùi vị này cũng rất tuyệt vời, nhưng anh vẫn không có được cảm giác hoàn toàn thỏa mãn, anh càng muốn nhiều hơn.

Trước ngực căn đau và chỗ mềm mại bị hành hạ đến tê dại, khiến đầu cô vô lực khẽ cọ trên gối, thân thể bất giác cong lên.

Động tác như vậy giống như là nhiệt tình mời gọi. Ánh mắt Quý Thiếu Kiệt trầm xuống, vươn đầu ngón tay kẹp chặt đỉnh non mềm, bóp mãi đến khi cô gái lớn tiếng kêu “A ô ô”, mới đổi thành hai bàn tay bao chặt hai cái, thân dưới dốc sức chen lách vào chuẩn bị, chỉ chừa lại hai vòng tịch mịch ửng đỏ.

Lạc Lạc bị đau bắt đầu đẩy anh, một tay anh nâng chân cô lên, dùng âm thanh mềm mại dụ dỗ cô: “Bảo bối, ngoan, thả lỏng một chút, nới lỏng một chút.”

Lạc Lạc choáng đầu hoa mắt, cảm giác như có một cây gậy bóng loáng, thô cứng đến đáng sợ chỉa vào cô, ma sát nơi mềm mại của cô không chút thương tiếc nào, mang đến đau đớn khác thường.

Trong lòng cô kháng cự, lại bắt đầu hơi giãy dụa chống lại, đấm từng phát từng phát nhỏ lên lưng người đàn ông, chỉ là không đau một chút nào, so với tối hôm qua, quả thực là giống như những người yêu nhau đang đùa giỡn.

Nhưng Quý Thiếu Kiệt lại buồn bực, cắn răng kìm kẹp cổ tay cô: “Ầm ĩ cho ai xem đây? Em trợn mắt lên nhìn xem tôi là ai? Em để cho bọn họ chơi đùa sao lại không cho tôi? Chung Chấn Văn có hơn tôi được chút nào không?”

Trên cổ tay truyền đến đau đớn khiến tinh thần hỗn độn của Lạc Lạc có một chút tỉnh táo, cô bất lực mở to hai mắt, vừa nhìn thấy mặt của người đàn ông, cái mũi đau xót, liền oa oa khóc lớn.

Gần như ngay tại một khắc này, Quý Thiếu Kiệt đã mạnh mẽ vọt vào.

Lạc Lạc nửa tiếng kêu cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, cằm vểnh lên, cả đầu đều ngửa về phía sau, giống như con thú nhỏ bị viên đạn xuyên thủng qua.

Quý Thiếu Kiệt được một cảm giác siết chặt hết sức kỳ lạ bao quấn, một bộ phận riêng tư nhất, yếu ớt nhất, mềm mại nhất, mẫn cảm nhất tiến vào một cỗ thân thể khác, chia sẻ và được chia sẻ, xâm nhập và được xâm nhập, co rút lại và kẹp chặt, chiếm giữ và phá hoại, đủ các loại cảm giác, tuyệt vời đến nổ tung.

Thân thể anh cứng đờ, vẫn không nhúc nhích để hưởng thụ tường tận cái loại cảm giác mất hồn này, ngũ quan đẹp đẽ cố gắng không vặn vẹo, từ trong lồng ngực phát ra tiếng ngâm thoải mái.

Lạc Lạc đau đớn đến hai mắt đẫm lệ, khó có thể tin nhìn gương mặt vặn vẹo trên đỉnh đầu, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên khuôn mặt góc cạnh gõ ràng của người đàn ông, trượt đến cằm, muốn rớt mà không rớt, khuôn mặt này khiến cho người ta có ảo giác đáng thương.

Thật lâu thật lâu về sau, khi cô nhớ đến lần đầu tiên của mình, cô đã quên rất nhiều chi tiết, lại không biết như thế nào, từ đầu đến cuối chỉ nhớ được mỗi một giọt mồ hôi này.

Hạ thể cứng rắn căng ra dường như vượt quá cực hạn của cô, bá đạo xâm nhập khiến cô không dám di chuyển một chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, nỉ non ra tiếng: “Đau chết mất, chú à, bỏ qua cho tôi đi, sẽ hỏng...”

Trong thân thể người đàn ông đang nổi cuồng phong, nghe tiếng kêu đáng thương của bé con, không thể không an ủi hôn lên trán cô, khàn khàn nói: “Sẽ không đâu, bảo bối ngoan, sẽ không hỏng, chú sẽ nhẹ một chút...” Dưới thân lại bắt đầu di chuyển không chút lưu tình nào, rút ra, vọt vào, cũng không ý thức được anh đã xưng chú theo cô gái.

Điều hòa trong phòng rất mát, nhưng trên đỉnh đầu của Quý Thiếu Kiệt lại đang bốc hơi nóng.

Anh không có cách nào kiềm chế chuẩn xác nắm lấy hai luồng đứng thẳng trước ngực cô gái, cái mông gầy mà hữu lực hung hăng ra vào giống như động cơ mô tô được bôi mỡ, bản thân tiến vào trong cơ thể cô gái một lần so với một lần càng sâu hơn.

Quý Thiếu Kiệt mở rộng hai đùi cô, cúi đầu nhìn về phía chỗ hai người đang kết hợp, nơi đó của cô vô cùng non mềm sạch sẽ, anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy cái miệng phun ra nuốt vào cây gậy sắt của anh như thế nào, anh nhìn thấy bên dưới cô chảy ra một lượng lớn máu tươi, tưởng rằng dì cả của cô không để yên, màu đỏ tươi này lại càng kích thích anh đỏ mắt, giống như một con sư tử thèm máu, thầm nghĩ muốn xé nát, xâm chiếm, phóng thích.

Trời sinh cô thật sự là báu vật, đêm qua anh đã nhìn thấy, cô chính là nữ Bạch Hổ trong truyền thuyết, anh đã từng gặp qua không ít phụ nữ, nhưng chưa từng thấy được cực phẩm chân chính như thế này, mùi vị trong đó, thích không cách nào diễn tả nỗi.

Thật sự là một bảo bối nha!

Anh mong đợi rất lâu, khi cuối cùng anh cũng dùng cây gậy tiến vào chỗ sâu nhất của cô gái, anh gầm nhẹ một tiếng, cảm thấy hồn phách đều bay lên, cuối cùng đứng ở trên đỉnh đầu sinh mệnh.

Lạc Lạc đã kêu không ra tiếng, vẫn duy trì dáng vẻ cần cổ bị lệch ra, mồ hôi chảy toán loạn trên mặt.

Anh luyến tiếc rút hạ thân ra, nặng nề đè ép trên thân thể cô gái mà thở dốc, cũng không cảm thấy cô gái không ổn. Mà Lạc Lạc cũng không có chút sức lực nào đẩy anh ra, không khí trong phổi dường như bị chen lách hết rồi.

Nhưng chỉ được mười phút sau, anh đã ngóc đầu trở lại, lại đè lên một lần nữa, thuận lợi tiến vào, mạnh mẽ di chuyển.

Lúc này dường như cảm giác được tốt hơn, cô rất nhỏ hẹp, mà anh lại quá lớn, bây giờ đã đủ lượng bôi trơn, anh càng tự do thượng thiên nhập địa.

Anh lật thân thể nhỏ bé của cô lại, để nửa người trên nằm sấp lên gối, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ không đầy một nắm tay, mở rộng hai chân, khiến cổ cô phải nhô lên cao, anh đã thấy người ta làm trong tư thế này trước mặt anh vô số lần, lúc đó chỉ cảm thấy sao người và thú lại giống nhau khiến cho người ta nhìn thấy mà buồn cười, nhưng đến phiên bản thân mình muốn đa dạng, trong đầu lại nghĩ ngay đến tư thế này.

Thay đổi tư thế, Lạc Lạc mới cảm thấy được cái cổ của mình, thoáng trì hoãn được một hơi thở, phía dưới như bị xé toạt ra vậy, yêu thương, trêu chọc, đốt lửa, cô muốn chống đỡ thân thể, gắng gượng mấy lần cũng đều vô lực ngã lại trên giường, eo nhỏ bị người đàn ông trói buộc, chân cũng đã bị bay lên không rồi. Cô bắt đầu khóc khàn cả giọng.

Quý Thiếu Kiệt đang đắm chìm vào thế giới cảm quan(cơ quan cảm giác) của bản thân mình, chẳng quan tâm tới cảm thụ của cô, một cánh tay vắt ngang ở phía dưới cổ cô, khiến nửa người trên của cô nâng lên một chút, như vậy anh liền có thể nhìn thấy rõ ràng hai con thỏ non mềm trước ngực cô lay động kịch liệt như thế nào, chỉ liếc mắt một cái, anh lại cảm thấy cột sống tê rần, thiếu chút nữa đã phun ra, vội vàng rút cây gậy ra, nước nhờn bên trong tràn ra nhễ nhại, rồi lại động thắt lưng một cái đến lút cán.

Đợi đến khi Quý Thiếu Kiệt phóng thích xong, mới phát hiện cô gái chẳng biết đã hôn mê từ lúc nào.

Anh thỏa mãn ôm cô vào trong ngực, ngủ thật say.

**Hơi bị dài đó nha, cạn sạch máu của ta rồi!!