Cưng Chiều Vô Hạn - An Thiên Nhất Thế

Chương 47: Cô kia nhìn con chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái




Thấy vậy, người quay phim đứng cách hai ba con không xa nhìn hai người nói nhỏ, không ngừng lia ống kính lại gần.

Rốt cuộc thì hai ba con họ đã nói gì?

Tại sao chó lại cắn chó?

Người quay phim đưa mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng ngừng lại trên người Dương Ngưng và Tả Tư Tư đang đứng ở xa.

Lúc thu lại ánh mắt, mặt chợt đỏ lên, sao anh ta cứ cảm thấy lời này đang nói về hai người này nhỉ?

Anh ta vứt suy nghĩ này ra sau đầu, tiếp tục chú ý Lục Phỉ và Lục Hạo.

Một lát sau, Lục Phỉ, đồng thời cũng là diễn viên quan trọng nhất trong bộ phim này liền bị đạo diễn gọi đi quay phim.

Lúc gần đi, Lục Phỉ giao Hạo Hạo cho một nhân viên ở đây. Vì anh biết có ekip của chương trình trông chừng bé nên không quá lo lắng cho con.

Sau khi Lục Phỉ và Trương Viễn đi rồi, Lục Hạo liền hứng thú nhìn quanh hậu trường.

Trong 5 năm qua, bé chưa từng tới nơi nào như vậy cả.

Bé đợi được một lát thì có người từ từ đến gần bé.

Lục Hạo mở to mắt nhìn cái cô trước mắt thì chợt phát hiện, chẳng phải đây là người xấu đã bắt nạt mẹ mà ba đã nói đấy ư?

Khi Lục Hạo thấy tay đối phương sắp chạm lên đầu mình, bé vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau vài bước, nhìn Dương Ngưng chằm chằm với vẻ cảnh giác: “Cô là ai? Muốn làm gì Hạo Hạo?”

“Cô là bạn học cũ của ba cháu, thấy cháu đáng yêu nên muốn tới đây bắt chuyện thôi.” Giọng Dương Ngưng dịu dàng, trên mặt còn nở nụ cười tươi trông rất gần gũi.

Nhưng Lục Phỉ đã nhắc nhở Lục Hạo về cô ta từ sớm.

Lục Hạo nhìn Dương Ngưng rồi quay phắt mặt đi: “Ba chưa nói với cháu, cháu mới không tin cô đâu!”

Nghe vậy, Dương Ngưng nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Lục Hạo rất nhạy cảm, nhìn thoáng qua ba đang nói chuyện với đạo diễn ở đằng kia, chạy qua đó, rồi gọi lớn “Ba ơi.”

Lục Phỉ xoa đầu con rồi nói: “Sao vậy?” Anh nhìn theo ánh mắt Lục Hạo thì thấy Dương Ngưng ở đằng kia.

Dương Ngưng tiến lên, cánh môi khẽ động đậy để chuẩn bị giải thích thì Lục Hạo lại tủi thân nói: “Ba ơi, cô này nhìn con chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái, trông rất đáng sợ.”

Phải công nhận là cảm giác của trẻ con nhạy bén thật.

Tuy Lục Hạo không hiểu được cảm xúc phức tạp trong ánh mắt Dương Ngưng, nhưng bé vẫn có thể diễn tả được nó bằng hai từ đơn giản là “Kỳ quái” và “Đáng sợ”.

Dương Ngưng nghe xong, bèn giải thích: “Tôi thấy Hạo Hạo đáng yêu như vậy nên mới…”

“Không sao, cô không cần giải thích với tôi.” Lục Phỉ ngắt lời Dương Ngưng, cúi đầu nhìn con trai đang đứng bên chân mình rồi nói: “Chờ ba một lát rồi ba đưa con về nhé.”

“Dạ.” Lục Hạo vội vàng gật đầu, sau đó nhìn về phía ông bác trung niên đứng bên cạnh ba, rồi chớp chớp đôi mắt to của mình.

“Con trai cậu đáng yêu quá.” Ông bác trung niên đang cười tủm tỉm với bé chính là đạo diễn của bộ phim họ đang quay – Khuyết Thanh. Vợ ông cũng vừa mới sinh ra một cô con gái nên lòng ông chợt mềm nhũn khi thấy Lục Hạo. Đồng thời, ông cũng mong con gái mình sẽ thông minh như Lục Hạo vậy.

“Cảm ơn bác ạ.” Lục Hạo được khích lệ, liền lễ phép trả lời ông.

Thấy bé như vậy, ý cười trên mặt Khuyết Thanh càng đậm, thầm nghĩ đứa bé này đáng yêu thật. Sau đó, nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng đến mức không có bạn của Lục Phỉ, bỗng hoài nghi cậu ấy mà cũng sinh ra được một đứa trẻ như vậy sao?

Trùng hợp thay, Trương Viễn ở bên cạnh cũng nghe được câu “chào bác” này, trái tim lại đau đớn. Anh ta tiến về phía trước, ngồi xổm xuống nhìn Lục Hạo rồi nói: “Hạo Hạo, giữa chú và ông ấy thì ai trẻ hơn?”

“Bác ạ!” Lục Hạo nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, không phải chuyện này rất rõ ràng ư?

Trương Viễn ấm ức nói: “Vậy tại sao cháu đều gọi cả hai là bác chứ!” Thua Lục Phỉ thì không sao, nhưng đừng để anh ta cũng thua cả đạo diễn mà.

Bé nghiêm trang nói: “Dù lớn hơn ba nhiều hay ít thì đều là bác ạ.” 

Đương nhiên Trương Viễn cũng nghĩ tới điểm này. Anh nhìn cặp mắt to tròn thuần khiết kia, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Chú nhỏ hơn ba cháu, cho nên…”

“Gọi bác là chú?” Bé nhớ bác kia cũng phản ứng như thế này.

Trương Viễn nghe được lời này, liền gật đầu thật mạnh rồi nói: “Đúng vậy, gọi chú là chú đi.” 

“Chú Trương.” Cuối cùng, bé vẫn ngoan ngoãn gọi to.

Lúc này, anh ta hạnh phúc đứng lên, đôi mắt nhìn về phía Lục Phỉ cứ như đang nói ‘anh đang giúp con cậu ta sửa sai đấy nhé!’

Đúng lúc này, Lục Hạo vẫy tay với ba. Sau khi Lục Phỉ ngồi xổm xuống, bé liền thì thầm bên tai ba: “Ba ơi, chú này cũng kỳ quái, nhưng nhìn không tệ.”

Nghe vậy, anh liền liếc qua Trương Viễn vừa được con trai mình đánh giá, khóe môi khẽ nhếch, công nhận là cảm giác của con anh nhạy bén thật.

Tuy Lục Hạo “thì thầm” với ba nhưng người khác vẫn nghe rõ mồn một từng câu từng chữ mà bé vừa nói. Trương Viễn nghe vậy, vô thức sờ mũi, đây có thể xem như là một đánh giá tốt không nhỉ?

“Lục Phỉ này, trong phim có vai trẻ con, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp. Tôi vốn định tới lúc đó sẽ tìm mấy đứa trẻ, giờ lại thấy Hạo Hạo rất thông minh, chi bằng để bé đóng thử xem nhé?”

Nghe được lời này, Lục Phỉ nhìn về phía con trai như hỏi ý kiến của bé vậy.

Mà Lục Hạo nghe xong, hai mắt sáng rực, lập tức nói: “Bác ơi, ý bác là cháu sẽ được đóng phim với ba ạ?”

“Đúng vậy.” Khuyết Thanh cười đáp.

“Con muốn.” Chỉ hai chữ đơn giản đã giải quyết được vấn đề này. Thế là, Lục Hạo trở thành diễn viên khách mời như vậy đấy.

Sau đó, ba người nói chuyện phiếm về một số vấn đề trong phim, Lục Hạo đứng bên cạnh nghe nửa hiểu nửa không, trông đáng yêu vô cùng.

Dương Ngưng đuổi theo Lục Hạo tới đây liền bị ba người đàn ông này cô lập.

Cô ta đứng một bên, trong lòng ngập tràn oán hận khi nhìn gương mặt của Lục Hạo.

Tên nhóc Lục Hạo này cũng khiến người ta cảm thấy chán ghét như mẹ nó vậy.

Dương Ngưng siết chặt tay, xoay người đi tới khu nghỉ ngơi.

Vừa mới đi qua, Tả Tư Tư đã đến tới trước mặt cô ta, mở miệng giễu cợt: “Lần này gặp phải trắc trở rồi nhỉ! Đừng tưởng ai cũng bị khuôn mặt dịu dàng, hào phóng của cô lừa. Lục Phỉ biết rất rõ những chuyện cô đã làm với Nhan Hạ lúc trước, thế thì sao anh ấy có thể hoà nhã với cô được chứ, chậc chậc… Đúng là một người phụ nữ đáng thương!”

“Cút.” Tuy Dương Ngưng vẫn cười với Tả Tư Tư, nhưng câu nói thốt ra từ miệng cô ta lại khác hẳn nụ cười giả lả ấy.

Tả Tư Tư nhìn Dương Ngưng trong ngoài không đồng nhất thì chỉ cười cười. Nếu cô ta không khống chế được cảm xúc thì chắc đã bị Lục Phỉ đả kích ghê lắm. Chỉ cần thấy cô ta khó chịu là cô liền vui như mở hội rồi.

Sau đó, cô liền nhìn về phía Lục Phỉ cách đó không xa rồi mỉm cười. Để được vào đoàn làm phim, cô phải chấp nhận với điều kiện của Lục Phỉ. Một là không tới gần anh và hai là ngáng chân Dương Ngưng.

Nghĩ thế, cô ngửa mặt lên trời, ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Đã đến lúc cô phải từ bỏ giấc mộng mình đã theo đuổi nhiều năm rồi.

Về phần Dương Ngưng đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì giống như không thấy Tả Tư Tư vậy. Mọi suy nghĩ của cô ta đều tập trung ở hai chữ “Lục Phỉ”.

Cô không biết mình phải làm gì thì mới tới gần Lục Phỉ được. Lẽ nào Nhan Hạ quan trọng với anh đến vậy sao?

Dương Ngưng cắn môi, vị máu tươi như muốn tràn ra khỏi khoang miệng vậy.

Trưa hôm đó, đoàn phim bắt đầu quay.

Cảnh đầu tiên chính là cảnh diễn chung của Lục Phỉ và Dương Ngưng.