Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao
“Mẹ ơi, fan là gì ạ? Mì sợi ấy ạ?” Lúc Nhan Hạ đang cảm khái thì giọng nói tò mò của Lục Hạo đã kéo suy nghĩ đang bay xa của cô về.
Cô bật cười khi nghe cách nhìn của con trai về fan, công nhận là trí tưởng tượng của bé phong phú thật đấy. Fan = mì sợi sao?
Cô không kìm được mà nhéo má bé, sau đó cười ôn hòa rồi nói: “Fan là một nhóm người thích con đấy.”
“Dạ.” Bé nửa hiểu nửa không gật đầu.
Cô không nói thêm gì nữa, nhìn về phía chồng bên cạnh thì thấy anh đang lẳng lặng nhìn hai mẹ con họ. Cái nhìn của anh giống như nước, dịu dàng mà tinh tế, lại ngập tràn sự bao dung.
Thấy vậy, lòng cô lập tức ngập trong sự ấm áp đang dần lan tỏa.
Cô cười dịu dàng với anh, rồi khoác tay chồng, “Đi thôi.”
“Ừ.” Anh nói khẽ, tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Tuy càng ngày càng có nhiều người cầm di động chụp ảnh Nhan Hạ và Lục Phỉ nhưng ai nấy cũng đều kìm nén sự xúc động, chỉ dám lặng lẽ quan sát gia đình họ.
Trong khoảnh khắc này, Nhan Hạ mới thực sự cảm giác được rằng, sánh vai với Lục Phỉ vốn không khó khăn như trong tưởng tượng của cô. Đồng thời, không phải ai cũng phản đối mối quan hệ giữa họ như cô đã nghĩ.
Ít ra thì hầu hết những người đang vây quanh họ lúc này chỉ đứng trên góc độ người qua đường mà thôi.
Nghĩ vậy, cánh tay đang nắm chặt lấy tay chồng dần buông lỏng, bình tĩnh đứng bên cạnh Lục Phỉ.
Thật ra cũng không có gì phải sợ cả.
Dưới bầu không khí nhẹ nhàng ấy, rất nhanh thì cả nhà họ đã mua hết những đồ cần thiết cho ngày hôm nay.
Từ đẩy xe mua sắm đến bỏ hai cái bịch lớn vào xe đều do Lục Phỉ bao trọn, Nhan Hạ và Lục Hạo chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn anh.
Sau khi bỏ đồ vào cốp xe, Lục Phỉ chuẩn bị lên xe với vợ thì nhạy bén cảm giác được có cameras ẩn. Anh nhíu mày, nhìn xung quanh họ.
“Sao vậy anh?” Tim Nhan Hạ đập rộn khi thấy động tác của anh. Dù cô đã đoán được mình sẽ bị chụp ảnh nhưng cảm giác bị phóng viên chụp khác xa với khi bị người bình thường chụp.
Mà thật ra cũng không có gì, dù sao thì họ cũng không làm chuyện mờ ám gì.
“Không có gì đâu em.” Lục Phỉ nói, rồi mở cửa xe, ý bảo Nhan Hạ lên xe.
Cô không nói gì nữa, cho con trai ngồi lên ghế an toàn trẻ em trước, rồi mới lên xe từ cửa còn lại. Sau khi thấy vợ đã ngồi yên trên xe thì anh mới đi tới ghế lái, rồi lái xe khỏi đây.
Lúc bấy giờ, một người trốn trong chiếc xe đậu ở chỗ tối mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời ạ, Ảnh đế Lục nhạy cảm quá!
Ha ha, may mà lúc những bức ảnh đó được đăng lên thì anh ta vừa hay đang ở gần đó, nên giờ mới chụp được tấm này ban nãy đấy.
Thế nào tấm ảnh anh ta vừa mới chụp được cũng sẽ lên trang nhất cho coi.
Nghĩ vậy nên anh ta vội vàng gửi ảnh chụp về. Còn về việc bài báo đi kèm với tấm ảnh thì trước khi anh ta tới đây thì đã nói cho biên tập ở tòa soạn viết sẵn rồi.
Lúc này, ở trên xe.
Lục Hạo từ từ thiếp đi trên ghế an toàn. Lúc Nhan Hạ nhìn sang thì đầu nhỏ của bé đang nghiêng ngả, tư thế ngủ trông rất kỳ lạ, khiến cô phải phì cười.
Sau khi đắp cái chăn nhỏ lên người con, cô mới nhìn về phía chồng: “Vừa nãy ở bãi đỗ xe ngầm có phóng viên hả anh?”
“Ừ.” Lục Phỉ cũng không phủ nhận khi nghe vợ hỏi.
Tuy anh đã sớm biết hành động của mình sau khi họ công khai sẽ không còn bảo mật, nhưng anh không ngờ những phóng viên này không còn bám đuôi anh, mà lại có mặt ở mọi nơi.
Khi anh quan sát phản ứng của vợ qua kính chiếu hậu thì vẻ mặt bình tĩnh của cô liền đập vào mắt anh, cứ như điều cô vừa mới hỏi chỉ là một vấn đề bình thường vậy.
Như đoán được suy nghĩ của anh, trong xe tiếp tục vang lên giọng nói nhu hòa của cô: “Em không sợ bị chụp lén. Em đã từng sợ người khác cho rằng em không xứng với anh, nhưng bây giờ em có thể dõng dạc nói mình có thể sánh vai bên anh rồi.”
Không phải cô tự ti, mà vì cô còn kém anh quá xa.
Sau bao nhiêu năm cố gắng, đến hôm nay cô mới có đủ can đảm đứng bên anh.
Nếu đã xuất hiện thì cô cũng không còn sợ hãi nữa rồi. Bởi vì, sợ hãi đã là vô nghĩa.
Lẽ nào cô còn muốn vì chút tự ti tận đáy lòng mà không chịu sánh vai với anh sao?
Tuyệt đối không thể nào.
Thản nhiên xuất hiện cùng anh trước mặt phóng viên không chỉ là mong muốn của anh, mà còn là ước muốn của cô.
“Em chưa bao giờ không xứng với anh cả.” Trong giọng nói trầm của anh ngập tràn sự kiên định.
Cô không hề biết chuyện bản thân đã từng là nữ thần trong mộng của tất cả nam sinh. Vả lại, vì cô khiến người khác cảm thấy quá xa vời nên không ai dám tới gần cô cả, sợ mình sẽ vô tình xúc phạm đến cô.
Dĩ nhiên là anh cũng thuộc trong số những nam sinh đó. Hơn nữa, anh đã chú ý đến cô rất lâu nhưng vẫn không có can đảm tiếp xúc với cô.
Mãi đến khi anh tự thấy mình đã có thể mang lại hạnh phúc cho cô thì anh mới lên kế hoạch để tiếp cận cô.
Khi đó, anh đã rất háo hức lên kế hoạch. Đồng thời, vì sợ bị từ chối nên vẫn luôn thầm phiền não lẫn thấp thỏm…
Bây giờ nhớ lại thì cảm giác khi ấy vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu.
Dù thế nào thì đến cuối cùng, họ vẫn đến bên nhau.
Giữa anh và Nhan Hạ chưa bao giờ có gì gọi là không xứng đôi, chỉ có yêu và không yêu mà thôi.
Anh rất may mắn khi đã được cô yêu!
“Ừ.” Trong lòng cô bỗng rạo rực khi nghe giọng nói trầm gợi cảm của chồng.
Tất nhiên cô biết đây chỉ là suy nghĩ của riêng mình!
Mà cô chỉ muốn tiết lộ sự lo âu của mình với anh mà thôi.
Tuy sau đó hai người không nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí trong xe bỗng trở nên hường phấn…
Về đến nhà, cô bế con trai về phòng của bé, rồi thay quần áo và cởi giày cho con. Khi đi ra thì đã thấy chồng đeo tạp dề chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Một lát sau, anh liền bắt đầu nấu cơm.
Anh đã xử lý xong mọi thứ rồi!
Cô lặng lẽ đứng ở cửa, trong lòng vô cùng cảm động.
Cô chậm rãi tiến lên, vươn tay ôm chặt vòng eo rắn chắc của chồng từ phía sau. Sau đó, áp mặt lên lưng anh, cảm nhận độ ấm khiến cô yên lòng của cơ thể anh cách một lớp quần áo.
Lục Phỉ đang xắt rau cảm nhận được thân thể áp lên lưng mình, khóe môi lạnh lùng khẽ cong, nhanh tay xử lý mấy nguyên liệu nấu ăn còn sót lại.
Sau khi anh làm xong, lau tay cho khô thì mới nắm tay vợ, nhẹ nhàng xoay người để mặt cô áp lên ngực anh.
“Thình thịch…” Tiếng tim đập vừa vững vàng lại mạnh mẽ truyền tới tai cô.
Không biết qua bao lâu, cô mới chậm rãi lùi ra, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt cưng chiều của anh. Ánh mắt này của anh như muốn làm người khác chết chìm trong đó, rồi mãi mãi trầm luân vậy. Thấy vậy, mặt cô đỏ bừng, sắc đỏ nhanh chóng lan ra trên mặt cô.
Anh thấp giọng cười khi thấy mặt vợ đỏ bừng, trông có vẻ vô cùng sung sướng.
Nhan Hạ của anh vẫn luôn dễ thẹn thùng như vậy.
Anh cũng nên thấy vui vì thời gian chưa bao giờ khiến tình tình cảm của họ phai nhạt, trái lại còn sâu đậm hơn.
Nghe được tiếng cười của anh, cô dùng tay xoa mặt để độ ấm trên tay từ từ bình thường lại.
Giờ cô chỉ cảm thấy xấu hổ lẫn buồn bực khi nhìn khuôn mặt tuấn tú của chồng thôi.
Khi nào cô thẹn thùng thì anh cứ được voi đòi tiên mãi, đúng là quá đáng!
Cô nhìn lướt qua chồng rồi xắn tay áo lên, cầm lấy nguyên liệu nấu ăn anh vừa mới chuẩn bị xong để nấu món sườn xào chua ngọt mà con trai đòi ăn.
Lục Phỉ không để tâm khi bị vợ lườm, chỉ thản nhiên đi đến bên cạnh cô. Thỉnh thoảng, anh lại đưa cho cô một ít gia vị, nụ cười tươi rói bên môi vẫn còn mãi.
Một lát sau, hai người đã làm xong một bàn đầy đồ ăn.
Sườn xào chua ngọt, cá giấm Tây Hồ*,… Các món ăn trông rất bắt mắt chậm rãi tản ra mùi thơm “trí mạng”.
*Cá giấm Tây Hồ: Đặc sản của Hàng Châu – Chiết Giang. Món ăn này có yêu cầu rất nghiêm khắc về độ lửa, chỉ cần chiên khoảng 3, 4 phút là vừa tới. Chiên xong thì cần rưới lên trên một lớp sốt chua ngọt, mang lại vẻ bóng mịn cho món ăn (Nguồn: Ola88).
“Thơm quá đi!” Họ vừa mới bày biện đồ ăn xong thì đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên.
Lúc Lục Phỉ và Nhan Hạ nhìn qua thì thấy Lục Hạo mặc đồ ngủ đang không ngừng hít hà trong không khí, mắt vẫn còn mơ màng híp lại.
Thấy bé như vậy, cô không nhịn được bật cười, bèn đẩy chồng: “Anh đi giúp con trai rửa ráy đi.”
Nghe vậy, anh hơi nhướng mày. Sau đó tiến lên, xách con trai lên.
Có phải con trai anh có chút không có tiền đồ không?
Liệu sau này bé có thể bị đồ ăn dụ dỗ mất tiêu khi họ không chú ý không?
Nhan Hạ tiếp tục sắp chén đũa ra khi thấy anh ôm con đi vào phòng tắm.
Sau khi làm xong xuôi, cô liền ngồi xuống bàn. Mắt thấy bàn đầy đồ ăn, cô quyết định sẽ chụp một bức, rồi đăng lên Weibo của mình.
Vừa đăng lên thì đã có rất nhiều người bình luận ở phía dưới rằng: “Khoe ân ái tới mù mắt” và “Cẩu độc thân không có nhân quyền”.
Trong lúc lướt bình luận, cô thấy có vài người hóng những chuyện đáng yêu của con trai, liền mỉm cười, không biết vì sao trong đầu lại nghĩ tới “Vấn đề về fan” mà hôm nay con trai đã nói.
Vì thế, cô kéo lên đầu Weibo, tiếp tục đăng một bài mới.
# Mẹ nóng bỏng: Vì hôm nay con trai nghe được từ “fan” nên đã rất vui vẻ hỏi: “Mẹ ơi, fan là gì ạ? Mì sợi ấy ạ?” #
Sau khi cô đăng bài này, bỗng nhiên có rất nhiều bình luận xuất hiện, mọi người bắt đầu sôi nổi bàn tán ở phía dưới.
Đùa con trai nhà mẹ nóng bỏng vui ghê.