Editor: Tiểu Bánh bao
Beta-er: Nhạc Dao, Sil
Sau khi một nhà ba người vui vẻ “giải quyết” bữa trưa.
Lục Hạo mãn nguyện nằm trên sô pha, mặc cho mẹ vuốt v e bụng nhỏ tròn trịa của mình, hạnh phúc híp mắt lại như một chú mèo con đang hưởng thụ sự vuốt v e của chủ nhân.
Lục Phỉ đang ở thu dọn bàn ăn nhìn thấy dáng vẻ này của con trai thì liền híp mắt lại, anh còn chưa được vợ “phục vụ tận tình” như thế này đâu!
Anh nhanh chóng thu dọn bàn ăn, sau khi rửa bát xong liền thấy Lục Hạo đang rúc cả người vào lòng Nhan Hạ, vừa ăn trái cây vừa thoải mái cười xem phim hoạt hình trên TV.
Lục Phỉ nhìn hai người một lúc lâu, rồi mới từ từ đi đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó lại chăm chú nhìn hai mẹ con.
Nhan Hạ và Lục Hạo không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Lục Phỉ, liền ngơ ngác quay đầu lại nhìn anh ngay lập tức.
Nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau năm phần trước mặt mình, Lục Phỉ thoáng trở nên lúng túng.
Vào thời điểm này, Lục Phỉ chỉ cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Anh khẽ ho một tiếng, nhìn hai người rồi nói thẳng: “Anh cũng hơi no.”
Nhan Hạ nghe vậy liền nhìn về phía bụng Lục Phỉ, cong môi cười nói: “Hạo Hạo, ba con ăn no rồi, con xoa bụng giúp ba đi!”
“Được ạ.” Lục Hạo gật đầu, lại vươn bàn tay nhỏ ra vuốt bụng ba, cũng từ từ xoa chậm rãi như mẹ rồi hỏi: “Ba ơi, ba có thấy dễ chịu hơn không ạ?”
Lục Phỉ nhìn đôi mắt nhỏ chờ mong của con trai, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, nói: “Dễ chịu lắm.”
Được ba khích lệ, bé lại càng hăng hái xoa.
Nhan Hạ nhìn khung cảnh ấm áp này, không kìm được mà cầm di động lên chụp lại.
Cô cười nhìn hai người trong ảnh, hai ba con nhà này giống nhau đến lạ thường!
Sau đó, đợi đến lúc tay Lục Hạo mỏi đến mức không thể xoa bụng giúp ba nữa, bé mới đảo mắt, ghé vào người ba, thấp giọng nói: “Ba ơi, con với ba thương lượng chuyện này được không?”
“Chuyện gì vậy con?” Anh nghe được lời này liền nhướng mày, ánh mắt sâu xa nhìn bé.
“Chuyện là… Ba có thể dẫn con đi chơi ở công viên giải trí được không?” Lục Hạo xoắn hai bàn tay nhỏ vào nhau, nói.
“Công viên giải trí?”
“Vâng ạ.” Lục Hạo lập tức gật đầu, nói với vẻ mong mỏi: “Cậu bạn ngồi cùng bàn với con nói, cậu ấy đã từng đi đu quay, xe điện đụng…, Mai con đã phải đi học rồi, ba cho con đi một lần đi mà!”
Lúc nói xong câu cuối, bé không nhịn được mà dùng ngữ điệu làm nũng, hơi kéo dài âm cuối ra, giọng điệu vô cùng đáng yêu chỉ có ở trẻ con, như một cọng lông vũ lướt qua lòng anh, làm trái tim ngưa ngứa.
Anh nhìn về phía vợ: “Em có muốn đi không?”
Bé thấy ba đang hỏi ý kiến của mẹ liền vội quay đầu lại chăm chú nhìn mẹ: “Mẹ ơi?”
“Thôi hai ba con đi với nhau đi! Buổi chiều em còn phải tới công ty!” Nhan Hạ cười đáp. Một lý do cô không đi là do công việc bận rộn, lý do còn lại thì liên quan đến những bình luận trên mạng sau khi chương trình của Lục Phỉ được phát sóng.
Họ sẽ vì Lục Phỉ mà tạm thời chấp nhận Lục Hạo, nhưng cô cảm thấy bản thân mà xuất hiện đúng lúc này thì sẽ gặp phải những lời chỉ trích của cư dân mạng, tuy đến lúc đó cô sẽ không có chuyện gì nhưng cô không muốn Hạo Hạo phải bị tổn thương.
Nghe vợ nói vậy, mắt Lục Phỉ tối sầm lại, con ngươi đen như mực nhìn Nhan Hạ chăm chú, như muốn nhìn thấu được suy nghĩ của cô vậy.
Cô chỉ thản nhiên nói khi nhìn vào mắt anh: “Cuối tháng này là Tuần lễ thời trang New York rồi, năm nay em sẽ là nhà thiết kế phát biểu nên sẽ rất bận.”
Nghe được lời này, mắt Lục Phỉ lóe sáng, lại cúi đầu, nhìn Lục Hạo đang buồn bực nói: “Mẹ còn phải làm việc, hai ba con chúng mình đừng làm phiền mẹ nhé. Lần này ba sẽ đưa con đi chơi một mình, sau này có cơ hội cả nhà mình sẽ cùng đi với nhau nhé?”
Lục Hạo nghe ba giải thích, vội vàng tính nhẩm trong lòng, lần này đi với ba một lần, lần sau ba và mẹ cùng đi, tổng cộng là hai lần; còn nếu lần này đi cùng với ba mẹ thì chỉ được một lần thôi. Vậy lần này đi với ba vẫn hời hơn.
Bé tính toán trong lòng xong liền gật đầu: “Vậy lần này con đi cùng với ba, lần sau mẹ phải đi cùng đấy nhé.”
“Ừ, chắc chắn lần sau mẹ sẽ đi với con.” Nhan Hạ gật đầu, vươn ngón tay út ra với con trai.
Lục Hạo thấy thế liền vui vẻ giao hẹn với mẹ. Bé thích động tác này nhất, bởi vì mẹ sẽ luôn thực hiện lời hứa.
***
Vào giờ nghỉ trưa.
Sau khi đưa Lục Hạo về phòng ngủ, Nhan Hạ và Lục Phỉ cũng về phòng mình.
“Anh và con tham dự Tuần lễ thời trang New York với em?” Lục Phỉ hỏi. Anh biết bệnh Taijin Kyofusho của Nhan Hạ đã cải thiện nhiều, nhưng vẫn sợ cô không quen ở nước ngoài, chỉ e sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nên cho dù anh đang có ý dò hỏi, giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.
“Vậy đến lúc đó…”
“Đến lúc đó anh và con trai sẽ chỉ ngồi ở dưới thôi, anh sẽ không đến gặp em. Anh sẽ chờ đến ngày em cảm thấy bản thân có thể sóng vai với anh, được không em?” Lúc trước anh Lục Phỉ vẫn luôn không hiểu, cho đến khi nghe cô nói sẽ phát biểu ở Tuần lễ thời trang thì anh đã hiểu ý cô rồi. Anh hiểu rằng cô cũng đang nỗ lực, cố gắng để có thể quang minh chính đại ở bên anh trong một tương lai không xa.
Lúc này anh mới chợt hiểu ra, Nhan Hạ đã luôn có kế hoạch của riêng mình từ lúc cô nói muốn công khai.
Nếu anh đã hiểu được điều này thì sao nỡ từ chối cô được cơ chứ?
Vậy nên anh đồng ý cho Nhan Hạ thời gian, anh sẽ khiến tất cả mọi người biết, không phải cô không xứng với anh, mà là Lục Phỉ anh không hề xứng với cô!
Nhan Hạ khẽ mỉm cười khi nghe Lục Phỉ nói, sau đó từ từ tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn và mạnh mẽ của anh, trái tim cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô rất cảm ơn, vô cùng biết ơn vì đã có được một người chồng biết quan tâm như vậy.
“Lục Phỉ, ngày mà em có thể sóng vai với anh sẽ sớm đến thôi.” Nhan Hạ thấp giọng nói, như đang tuyên bố, lại giống như một lời thề.
“Được, anh sẽ chờ!” Lục Phỉ nói. Ánh mắt vốn luôn lạnh lùng giờ lại tràn đầy sự cưng chiều.
Nhan Hạ nghe vậy, ý cười trên mặt càng đậm, lại nhắm mắt, từ từ đi vào giấc ngủ.
Lục Phỉ cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cô, liền đưa tay vuốt mái tóc mượt mà của vợ, trái tim cũng tràn ngập hạnh phúc.
Chỉ cần nhìn cô như vậy thôi là cuộc sống của anh liền trở nên yên bình rồi.
***
Nhan Hạ và Lục Phỉ đang thiu thiu ngủ thì bị Lục Hạo đánh thức.
“Ba mẹ dậy đi, đến giờ đi công viên giải trí rồi và đi làm rồi, hai người mau dậy đi.” Không biết bé đã trèo được lên giường họ từ khi nào, cơ thể nhỏ bé đang không ngừng lay động.
Tuy bé cũng không nặng, nhưng đối với hai người vẫn đang mơ mơ màng màng thì âm thanh này chẳng khác gì tra tấn cả.
Nhan Hạ là người tỉnh dậy trước tiên, liền cầm di động bên cạnh lên ra nhìn.
1 giờ rưỡi rồi!
Cô nhìn đồng hồ, lại nhìn sang con trai vẫn đang làm ầm trên giường, lập tức xoay người lại, bế bé lên nói: “Hạo Hạo ơi, con không buồn ngủ sao?”
“Không ạ.” Lục Hạo phấn khởi lắc đầu, cứ nghĩ đến việc buổi chiều được đi chơi là bé liền trở nên hoạt bát.
Bé nhìn thấy ba mẹ còn đang ngủ nướng nên đương nhiên là phải gọi họ dậy rồi!
“Mẹ đi rửa mặt trước, còn ba con… Đợi lát nữa sẽ tỉnh!” Nhan Hạ bất đắc dĩ nói, lại nhìn sang Lục Phỉ đang trùm chăn kín mít, chắc tối hôm qua anh cũng ngủ rất muộn, sáng nay lại phải dậy sớm để làm bữa sáng cho Hạo Hạo, nên lúc này phải ngủ bù thêm một chút để bổ sung tinh thần.
Tiếc là…
Nghĩ vậy, cô liền ôm Lục Hạo vào nhà vệ sinh trước, có thể câu giờ được bao lâu thì cứ câu bấy nhiêu vậy!
Trong nhà vệ sinh, Nhan Hạ cầm khăn lau mặt và tay cho Lục Hạo trước, sau đó mới rửa mặt cho tỉnh táo.
Cô mới rửa mặt xong, vừa treo khăn mặt lên, quay đầu lại đã không thấy Lục Hạo đâu cả.
Cô ra khỏi phòng tắm, đã thấy con trai đang ngồi lên người anh, không ngừng kêu to “Ba ơi, ba ơi.”
Rõ ràng là việc mẹ tỉnh dậy cũng chẳng có tác dụng mấy với Lục Hạo cả, vì bé càng mong người trực tiếp dẫn bé đi công viên giải trí là ba dậy nhanh lên.
Dưới tiếng gọi to của bé, cuối cùng ba cũng mở mắt.
“Ba ơi, cuối cùng ba cũng tỉnh rồi, con gọi ba từ rất lâu rồi.” Lục Hạo ngạc nhiên nhìn Lục Phỉ, sau đó lại trượt từ trên giường xuống, kéo bàn tay to của ba nói: “Ba ơi, chúng ta đi công viên giải trí thôi.”
Lúc này, Nhan Hạ bước ra khỏi phòng tắm, đặt chiếc khăn ướt nhẹp lên mặt Lục Phỉ.
Chiếc khăn nóng trên mặt cũng làm anh tỉnh táo lại không ít.
Cảm nhận được bàn tay to của mình đang được một bàn tay nhỏ khác nắm chặt, anh liền cầm lấy khăn lông bằng tay kia, ngồi thẳng dậy, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô “số” tội của con trai, lại nhìn nụ cười như có như không của Nhan Hạ, nói với vợ: “Anh tỉnh rồi!”
Lục Hạo nghe được lời này của Lục Phỉ, đôi mắt to càng sáng hơn, lắc tay ba nói: “Ba ơi, bây giờ chúng ta có thể đi công viên giải trí được chưa ạ?”
“Đi thôi.” Lục Phỉ lạnh lùng nói. Anh cảm thấy, nếu mình mà không nói thế thì chắc chắn bé sẽ không để anh yên cả ngày hôm nay, đồng thời anh cũng phát hiện được rằng, hóa ra con trai anh lại có nhiều tinh lực như vậy.
“Yay, tuyệt vời quá, vậy ba mau rửa mặt đi, chúng ta cùng đi công viên giải trí thôi.” Lục Hạo giơ tay lên, lại quay sang cười tủm tỉm dặn dò Nhan Hạ, người vẫn luôn mỉm cười nhìn họ: “Mẹ ơi, Hạo Hạo và ba phải đi công viên giải trí bây giờ, lát nữa mẹ đi làm ngoan nhé.”
“Ừ, được rồi.” Nhan Hạ nhìn dáng vẻ hồn nhiên, ngây thơ này của con trai, lại lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn sang khuôn mặt rõ ràng còn đang ngái ngủ của Lục Phỉ, vô thức cười, có phải đây chính là “Nghiệp quật” trong truyền thuyết không nhỉ?