Cưng Chiều Tiểu Tiên Ngốc Nghếch

Chương 5-1: Mặt trời mọc từ hướng tây (1)




Năm trăm năm vội vàng qua đi, mặc dù ta phi thường không tình nguyện nhưng Thương Ẩm hội vẫn như trước cử hành đúng hạn, mà thời gian năm trăm năm qua, lục giới thi nhau lưu truyền một câu như thế này : ngươi có biết Chiến Thần Hề Tề không ? Chiến Thần danh chấn lục giới a ! Không ngờ khuê nữ hắn lại là cái bao cỏ, Nhị Điện Hạ trên Thiên cung không ra tay cũng có thể đem nàng đánh đến hoa rơi nước chảy ! Ta xem Tất phương bộ tộc sớm muộn gì cũng diệt vong...

Đối với loại lời nói vô căn cứ này, ta cười nhạt, bất quá, ta thực sự không muốn tham gia Thương Ẩm hội.

Ta liên hợp với ca ca giả bộ bệnh không dậy nổi, cha ta phát hiện hung hăng chửi bới ta, mắng ta không có cốt phí, thật sự quăng hết mặt mũi của Tất phương tộc ! Không phải bị đánh một chút sao ? Có bản lĩnh thì phải đánh lại a !

Cha a, ngươi nói thực dễ dàng, cho dù ta đóng cửa tu luyện từ ngày này qua ngày khác cũng không đánh đến một sợi tóc của Dục. Người ta là rồng ! Trời sinh mang thần sực, vừa sinh ra đã định sẵn là bất phàm, mà ta chỉ là một con chim nhỏ a !

Cha ta dõng dạc phản bác : " Lão tử ta lúc đó chẳng phải cũng là một con chim sao ? Còn không phải uy chấn lục giới ?"

Ta hỏi lại : " Ngươi nếu cùng Thiên đế đánh một trận xem ai có thể thắng ?"

Cha ta chụp một cái tát lên ót của ta : " Đại nghịch bất đạo ! Cẩn thận diệt cả nhà ngươi a !"

Ta bĩu môi, xoa xoa cái ót.

Cuối cùng ta vẫn bị ông xách đến Thương Ẩm hội, cảnh tượng vẫn diễn ra như trước, Dục điểm tên ta đầutiên, chúngtiêndưới đài liền bắt đầu vui cười, đợi xem kịch vui. Ta chỉ đành kiên trì đi lên.

Kỳ thật ta đã chuẩn bị để hắn tiếp tục đánh gãy ba cái xương sườn nữa, thế nhưng, ngoài ý muốn toàn thân ta đến nửa đoạn xươnng cốt đều không bị làm sao, đánh nhau bất quá bị hắn quăng ngã hai, ba lần, ngay cả da cũng không bị rách.

Ta còn tưởng rằng tu vi của ta tiến bộ, đang lúc đắc chí bỗng nghe Dục vân đam phong khinh nói : " Đối thủ quá yếu, đánh không có ý nghĩa."

Bên dưới chúngtiênồ lên, sau đó nghiêng ngả cười.

Ta bỗng cảm giác mình như một con hề bị Dục tùy ý bày bố, nhất thời xấu hổ, tức đến sủi bọt mép. đỏ mặt chất vất : " Ngươi có ý gì ?"

Dục thế nhưng mang vẻ mặt mê mang, vô tội hỏi ngược lại : " Ta không đánh ngươi, ngươi lại không vui ?"

" Sĩ khả sát bất khả nhục !" Ta dõng dạc.

Sau đó Dục cười nhẹ một cái, tựa tiếu phi tiếu : " Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không xuống đài, đừng trách bổn điện hạ không khách đi."

Ta nhìn Dục không hiống là hay nói giỡn, nhanh chóng cân nhắc lợi hại, vẫn quyết định bảo mệnh quan trọng hơn, dù sao nằm triền miên trên giường bệnh là chuyện rất thống khổ. Vì thế ta nhăn mày, xám xịt bước xuống đìa giữa tiếng cười nhạo của chúngtiên.

Mấy ngàn năm tiếp theo, Dục cơ hồ đều làm như vậy, đầutiênlà chọn ta lên đài, tùy tiện quăng ngã ta mấy cái sau đó ghét bỏ ta quá yếu, đơn phương ngừng trận đấu. Bị người ta cười nhạo nhiều năm ta cũng cảm thấy bình thường, bị ghét bỏ thì bị ghét bỏ, so với việc bị đánh gãy sương nằm trên giường thì chẳng đáng là gì.

Mãi cho đến khi quỷ tộc công chúa đến xem cuộc chiến, ác mộng của ta lại một lần nữa xuất hiện, phỏng chừng là Dục muốn trước mặt người trong lòng biểu diễn uy phong, kết quá ta bất hạnh trở thành bia ngắm của hắn, bị một cái tát trở về nguyên hình, tên khốn khiếp !

Nhắc tới sự kiện kia, phải nói đến cuộc chiến với quỷ tộc...

Thanh Thủy Trạch chạng vạng cực kỳ mê người, ánh nắng phía tay đỏ rực nhưa lửa, đốt khắp chân trời, bách điểu quy lâm, kim hồng sắc mạnh mẽ phô bày, nhuộm đầy một mảng, sinh khí dồi dào...

Phong cảnh tráng lệ như thế cũng chỉ có thể thấy ở Thanh Thủy Trạch, trong mắt ta, Thanh Thủy Trạch tuyệt đối không kém so với Cửu Trùng Thiên, vậy mà tên Dục kia còn không chịu phục, hễ rãnh rỗi là đến tìm ta lý luận, nếu ngươi không phục làm sao còn luôn muốn đến Thanh Thủy Trạch ăn chực ? Hơn nữa chính là ăn chực suốt mấy ngàn năm !

Thật là một thối nam nhân !

Ngày ấy thừa dịp mặt trờichiềuchói lọi, dựa vào thân cây ngô đồng, dưới tàng cây là một bức tranh vẽ bình rượu, chính là phần thưởng củatiểutiêntỷ thí, ta không có được nó nên đành vẽ tranh tự ngắm.

Trên đỉnh đầu thình lình phát ra một cỗ thanh âm : " Ngươi thích cái bình này ?"

Thanh âm làm cho tay ta run lên, đầu bút hơi lệch, thoáng chốc làm cho cái bình ta vẽ bị hủy đi...

" Ngươi đền cho ta !" Ta căm tức nhìn Dục.