Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 89: Đã lâu không gặp, trước giờ đại tuyển




Người xưa từng nói, gió thu dễ chịu, nhưng năm nay nơi này không có tung tích của một chút gió thu, Sở Vân Khinh nắm thật chặt áo khoác trên người, trước mặt là dãy núi dài ngàn dặm, màu xanh trước mặt dưới ánh hoàng hôn càng làm cảnh sắc tối đi thêm vài phần, còn nam tử bên cạnh ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn, trên mặt nàng càng lo lắng nhiều hơn…

“Qua dãy núi này chính là địa giới Đại Yến, vốn dĩ chúng ta có thể đi đường quan đạo, nhưng đường đó thật sự là quá nguy hiểm, đừng nói là Đại Tần, cho dù là biên cảnh Đại Yến cũng có người của hắn, nếu nửa đường ngươi bị phát hiện, dĩ nhiên hắn sẽ mang ngươi trở về, đến lúc đó chỉ sợ ta sẽ càng khó mang ngươi đi hơn.”

Đôi mắt Mộ Dung Trần sáng lên, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, nàng vẫn trước sau như một, lúc này hắn chợt nghiêm nghị nói: “Vân Khinh, ta không chỉ đến Thịnh kinh một lần, hơn nữa cũng không chỉ ở trong phủ hắn một lần, mục đích của ta chỉ có một, Vương thượng không còn nhiều thời gian, hắn đang chờ ngươi.”

Sở Vân Khinh vốn đang ngẩng cao đầu lúc này lại cúi thấp xuống, thời gian trôi đi thật nhanh, đã một tháng, rời khỏi hắn một tháng.

“Thật ra thân thế của ta thế nào đối với ta không quan trọng.”

Giọng điệu của Sở Vân Khinh có chút lạnh, hai mắt Mộ Dung Trần khẽ động: “ta biết ngươi không thích vừa mới rời khỏi một Thịnh kinh lại tiến vào một Yên kinh, nhưng đây không giống nhau, hơn nữa, quan trọng nhất là, cho đến bây giờ, ngươi cũng không muốn mang họ Sở!”

Sở Vân Khinh nắm chặt dây cương.

“Nếu không mang họ Sở, vì sao không chọn một họ của Hoàng tộc cao một chút?”

Lời này, Mộ Dung Trần nói rất nhẹ nhàng, nhưng lai khiến Sở Vân Khinh không thể không đối mặt với sự thật, thân phận của nàng là một tổn thương, đây cũng là trở ngại lớn nhất giữa nàng và hắn, chỉ cần có một cơ hội có thể thay đổi, dĩ nhiên nàng sẽ làm.

Thấy sắc mặt của Sở Vân Khinh chuyển biến tốt, Mộ Dung Trần nói: “Chúng ta sẽ nghỉ một đêm trong núi, chờ đến Yến quốc, sẽ tốt hơn, ta đã truyền tin về Yên kinh, chỉ sợ bây giờ tin tức đã ở trong tay Vương thượng rồi.”

“Ta đã đồng ý với ngươi, tất nhiên sẽ không đổi ý giữa đường, vào núi thôi.”

Sở Vân Khinh một mình một ngựa đi vào trong núi trước, khóe miệng Mộ Dung Trần nhếch lên, cũng đi vào trong núi: “Chuyện năm đó như thế nào ta cũng không biết, nhưng từ năm đó tới nay, Vương thượng ngoại trừ thời niên thiếu bị chỉ hôn cưới Vương hậu, ngoại ra không có bất kỳ phi tử nào khác, người ngoài chỉ nói Vương thượng chung tình với Vương hậu, ta lại cảm thấy là do Vương thượng vẫn nhớ tới người khác.”

Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, thân thể không phải chuyện quan trọng với nàng, nhưng trong lòng một khi biết mình vẫn còn người thân trên cõi đời này, cho dù thế nào cũng muốn biết họ là ai: “Ngươi là nói  ---  mẫu thân ta?”

Mộ Dung Trần vỗ tay: “Nghe nói năm đó Vương thượng còn là Thái tử, thích nhất là ngao du giang hồ, sau đó Tiên hoàng bị bệnh nặng, Vương thượng bị triệu hồi về nước, không lâu sau Tiên hoàng bệnh qua đời, tiếp đó Vương thượng lên ngôi, trong thời gian đó, Vương thượng đã từng nhiều lần bí mật tìm một người.

“Người đi làm chuyện này vốn là phụ vương của ta, nhưng từ trước đến nay ta đều rảnh rỗi nhàn tản, chuyện xui xẻo đó cuối cùng liền rơi lên người của ta.”

Mộ Dung Trần tự nhiên nói ra chuyện này, Sở Vân Khinh vừa nghe vừa muốn biết chuyện cũ mười tám năm trước, rốt cuộc là như thế nào.

Nhiệt độ trong núi có chút thấp, còn có một tầng sương mù mỏng, đoàn người Sở Vân Khinh cũng đi rất nhanh, khi sắc trời tối xuống, đã đi đến gần đỉnh núi, Mộ Dung Trần sai người chọn một sơn cốc nghỉ ngơi, sau khi hạ trại đơn giản, cả đội ngũ liền trở nên yên tĩnh.

Một tháng lên đường dĩ nhiên là vô cùng mệt, mạc dù lều có chút đơn sơ, nhưng Sở Vân Khinh cũng không phải là người được nuông chiều từ nhỏ, mệt mỏi khiến nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Mộ Dung Trần cũng vậy, bên ngoài chỉ để lại một vài thị vệ canh gác, cũng may trong núi này không có động vật mấy, bọn thị vệ cũng không cần quá khẩn trương.

Trong không gian trầm tĩnh yên lặng, chợt có một tiếng động rất nhỏ, thị vệ Định Bắc vương phủ đều là những người có võ công cao, giờ này sắc mặt đều thay đổi, tuy nhiên tiếng động kia giống như tiếng gió thổi khiến lá cây rung, một lát liền biến mất không thấy bóng dáng.

“Vù, vù, vù ---“

Lúc này chợt vang lên một tiếng nhạc âm u, không phải là tiếng sáo, cũng không phải là tiêu, mà giống như là tới từ viễn cổ, ngân nga mộc mạc, vang vọng khắp ngọn núi.

Sở Vân Khinh mở mắt, chỉ cảm thấy tiếng nhạc này rơi vào bên tai, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy cảnh vật trước mặt nhanh chóng trở nên méo mó, vốn tinh thần rất tỉnh táo cũng nhanh chóng có chút hỗn loạn, một cảm giác bất an vây lấy tim của nàng, rốt cuộc là người nào đến?

Cố gắng chống cánh tay xuống giường, nàng dời bước đi đến cửa lều, nhẹ nhàng lấy ra một chuỗi khóa, gió lạnh thổi tới, nàng đứng ở trước cửa, nhờ ánh trăng thấy rõ tình hình bên ngoài.

Trên mặt cỏ xanh, thị vệ Định Bắc vương phủ của Đại Yến yên tĩnh ngã trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ yên lặng, thoạt nhìn vẫn còn thở, giống như chỉ là đang ngủ thiếp đi, nhưng Sở Vân Khinh biết, tiếng nhạc quỷ dị vẫn còn vang, ánh mắt nàng nhìn khắp nơi, chỉ thấy trong lều Mộ Dung Trần không có chút động tĩnh gì, ngoài hắn ra những người khác cũng thế.

Trong lòng chợt lặng xuống, Sở Vân Khinh ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong màn đêm thâm trầm bốn phía rừng núi chỉ thấy bóng đêm, tiếng nhạc quanh quẩn ở trong sơn cốc, vốn không có cách để thấy rõ nơi phát ra, nàng lẳng lặng đứng nhìn, cố gắng đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, nàng đang đợi, chờ cái người dụng tâm lương khổ tự mình đi ra.

Ánh trăng tĩnh mịch, ở trong sơn cốc này, không khí vốn dĩ yên lặng lại mang theo một chút lành lạnh, sắc mặt Sở Vân Khinh hơi tái đi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, nàng chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh khiến cho nàng thấy ngạt thở.

Tiếng nhạc càng ngày càng cao, nghe như cách nàng rất gần, ngón tay của nàng nắm chặt màn cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn vào một chỗ.

Người đó dường như biết là Sở Vân Khinh đã thấy vị trí của mình, hứng thú trêu chọc người khác mất đi, sau đó uyển chuyển chuyển âm kết thúc khúc nhạc này.

Dưới ánh trăng, màu đỏ trong đôi mắt Sở Vân Khinh đã biến mất, đợi người nọ đi ra khỏi bóng tối, gương mặt rơi vào trong mắt Sở Vân Khinh, ánh mắt nàng trở nên căng thẳng.

“Sở Quận chúa, đã lâu không gặp.”

--- ---

Một trận mưa thu mang theo lạnh lẽo, Tiêu Lăng cả người mang theo hơi nước đi vào Giang Sơn lâu, mới vừa vào cửa liền bị Tử Mặc ngăn lại: “Vương gia, hay là người đi hong khô người trước, cẩn thận không làm bệnh tình của Vương gia chúng ta nặng thêm.”

Ánh mắt Tiêu Lăng rét lạnh, bây giờ hắn đã được phong hào Dụ vương, phủ được xây ở một con phố khác cách Duệ vương phủ không xa, lúc này nghe thấy lời Tử Mặc nói, cho dù vẻ mặt có chút khó coi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến gần noãn lô trong đình bên cạnh đứng một lát.

Lúc đi vào trong phòng, còn chưa đi được mấy bước liên nghe thấy tiếng “ho khan”, Tiêu Lăng khắc đầu một cái, không tránh khỏi nói: “Tam ca, sao bệnh của huynh vẫn như vậy, trước kia huynh mang binh ở trong núi nửa tháng cũng không có chuyện gì, sao lần này trở về lại bị bệnh, Quỷ y đâu?”

Tiêu Triệt cau mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng giống như ngày thường, ngoài trừ bị thương hàn, còn lại đều không có gì khác.

“Đừng nói là Quỷ y bị Vương gia cấm túc tại hậu viện nhé.”

Khóe môi Tiêu Lăng cong lên, biết nhất định là người này không biết nói chuyện, động vào vảy ngược của Tam ca mình, sau đó chỉ cười một tiếng, tuyệt đối không dám cầu tha thứ, cũng không dám hỏi kỹ.

“Phụ hoàng thế nào?”

“Vẫn như vậy, trước đó  -----“ Tiêu Lăng không biết tại sao chợt dừng lại: “Hiện giờ Thái y đang chăm sóc, chẳng qua là hiệu quả không tốt lắm.”

Tử Mặc khẽ lắc đầu, thiếu chút nữa lại nhắc đến người đó rồi!

“Tướng lãnh quân chinh tây gần đây làm rất tốt, ý của phụ hoàng chính là muốn huynh xử trí, nếu như thiếu người, cứ việc trình sổ con lên cho người, rồi tự đi an bài là được.”

Lúc Tiêu Lăng nói chuyện, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn, không riêng gì hắn, ngay cả Tử Mặc nghe thấy vậy cũng không giấu được vui vẻ, quân chinh tây vốn bị Sở Thiên Tề nắm trong lòng bàn tay, mấy năm qua phần lớn đều là thân tín được hắn bồi dưỡng ra, lần này Hoàng thượng khoan dung, Tiêu Triệt liền có thể chân chính biến nó thành thế lực của mình.

Tiêu Triệt thì ngược lại, trên mặt không có bất gì thay đổi gì lớn, nghe vật chỉ gật đầu một cái: “Lâm Bạch đã báo danh sách người thiếu, ta vốn cũng quyết định rồi, Tử Mặc, đưa sổ con đi.”

“Dạ.”

Tử Mặc đáp một tiếng rồi rời đi, Tiêu Lăng nhìn Tiêu Triệt một cái, không nhịn được hỏi: “Tam ca, huynh hãy vào cung một chút đi, mấy ngày nay Nhị ca đều canh giữ ở Cần Chính điện đấy.”

Ánh mắt Tiêu Triệt trầm xuống: “Hắn canh giữ nhiều ngày như vậy, phu hoàng có chuẩn tấu không?”

“Không có.”

Tiêu Lăng lắc đầu, nói về chuyện này, thoạt nhìn là một chuyện lớn phát sinh ở Thịnh kinh, Ngụy quý phi vốn bị cấm túc hiện giờ đã là một tội phi trong lãnh cung, chỉ vì sau khi Lục hoàng tử Tiêu Lăng và Lệ phi nương nương cùng dùng bước xuất hiện tình huống trúng độc, lúc điều tra ngự thiện phòng lại tra ra được Ngụy quý phi bị cấm túc đã lâu có liên quan!

Ngụy Sơ Cận nửa đời vinh quang, bởi vì ghi hận Lệ phi hiện tại được thánh sủng cưng chiều liền hạ độc thủ, Tiêu Chiến biết được chuyện này lại nghĩ đến chuyện Hoàng hậu bị oan khuất trước đó, vốn muốn trực tiếp ban cho cái chết, nhưng nàng ta vì hắn sinh dưỡng nuôi dậy hai nhi tử, rốt cuộc vẫn không đành lòng, liền biếm làm Quý nhân nhốt vào lãnh cung.

Đại hoàng tử Tiêu Thanh cầu xin không được nên buồn bực rời kinh, nhưng Nhị hoàng tử vẫn đứng ra cầu xin đến bây giờ, hành động đó ngược lại giành được nhiều đồng tình trên triều đình.

Tiêu Triệt cười một cái, trong mắt thoáng hiện lên mấy phần lạnh lẽo: “Xưa này hắn vẫn thích là người hiếu đức hiếu nghĩa, bên kia để cho hắn làm, ta cần gì phải động tay chân thêm.”

Tiêu Lăng cũng biết lúc này Tiêu Triệt không nên để người khác chú ý quá, bởi vì hiện giờ Đại hoàng tử rời kinh, mặc dù Nhị hoàng tử đang nắm giữ binh quyền, nhưng mẫu phi lại là một tội phi, nên người hiện tại có khả năng ngồi lên chỗ kia nhất chính là Tiêu Triệt, vì thế vào giờ phút này càng khiêm tốn càng tốt.

“Tam ca, hôm qua đệ đã đi gặp mẫu phi, người nói Hoàng thượng có ý muốn đại tuyển sớm.”

Tiêu Lăng muốn đổi đề tài nên mới nói ra chuyện này, Tiêu Triệt nghe xong cũng không có nhiều phản ứng, chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng.