Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 72: Hoàng hậu ốm chết? Quý phi lâm nguy!




Một tiếng gọi này vừa dứt, Phúc Hải vội vàng đi vào, trên mặt đầm đìa mồ hôi, Tiêu Chiến còn chưa kịp hạ lệnh, liền nghe thấy giọng nói phát run của Phúc Hải: "Hoàng Thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia bỗng nhiên thổ huyết, Thái Y viện đến, nói là trúng độc!"

Giọng nói của Phúc Hải có chút run rẩy, bẩm báo xong lại thấy Hoàng đế nhíu mày, dường như không có bất kỳ phản ứng gì, liền tiếp tục nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói muốn gặp măt ngài một lần!"

Lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Chiến giãn ra, giãn ra rồi lại nhíu chặt, trong lòng Sở Vân Khinh vô cùng sốt ruột, cả trái tim dường như sắp nhảy vọt lên tới cổ họng.

"Bãi giá!"

Cuối cùng!

Sở Vân Khinh thở dài một hơi, chỉ thấy Phúc Hải vội vàng chạy ra cửa, mà Tiêu Chiến rõ ràng muốn rời đi, mới vừa đi được vài bước lại quay trở về, lúc này Sở Vân Khinh vẫn quỳ trên mặt đất cùng với mọi người, nàng chỉ thấy đôi giày thêu long trảo xuất hiện trước mặt mình, sau đó trên đầu truyền đến một tiếng nói, "Ngươi cũng đi cùng."

Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, lại vô cùng vui mừng, hôm qua Tiêu Triệt vừa mới nói đồ ăn xảy ra vấn đề, vì sao hôm nay lại trúng độc, nhìn bộ dạng của Phúc Hải, giống như không phải là giả.

Sở Vân Khinh vội vàng đuổi theo, loan giá của Tiêu Chiến đi ở phía trước, Sở Vân Khinh theo ở phía sau, đoàn người đi thẳng đến Tử Ngọc cung.

Cánh cửa loang lổ đóng hàng năm cuối cùng cũng được rộng mở, Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến, mắt thấy áo choàng minh hoàng của hắn nhiễm tro bụi dơ bẩn, mà lông mày Tiêu Chiến cũng càng ngày càng nhíu chặt thêm.

Sở Vân Khinh đã từng ở trong này, chỗ ở của Hoàng hậu là ở phía sau Tử Ngọc cung, đoàn người bọn họ vội vàng tiến vào, khi thấy tiểu viện nhỏ trong trí nhớ, Sở Vân Khinh cũng thấy được Tiêu Triệt mặc áo bào màu đen.

Hắn trầm mặc đứng ở trước cửa viện, đứng thẳng người, hàn ý vô tận, Tiêu Chiến đến hắn coi như không thấy, không hành lễ, không hỏi han, thậm chí, cũng không liếc nhìn một cái.

Trong lòng Sở Vân Khinh bi thương, chưa bao giờ gặp qua hắn như vậy giống như một hồ nước bị đóng băng ngàn năm không bao giờ có thể tan ra được.

Sở Vân Khinh không dám tiến lên nói chuyện với hắn, Ngọc Cẩn cô cô nghe thấy tiếng động từ trong nhà đi ra, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến nước mắt liền lã chã rơi xuống, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Hoàng thượng!" Lão nô thỉnh an Hoàng thượng!"

Giọng nói của Ngọc Cẩn mang theo không biết bao nhiêu nghẹn ngào, phẳng phất giống như chờ đợi ngày này từ rất lâu, gian nan kìm nén như vậy, khiến ngươi nghe vì vậy mà rung động.

Tiêu Chiến và Ngọc Cẩn đã hơn mười năm không gặp, lúc đầu còn chút hoảng hốt, nhưng thấy nàng quỳ như vậy, những chuyện cũ trước kia lại chợt ùa về trong đầu.

"Đứng lên đi."

Giọng nói của Tiêu Chiến không lạnh lẽo như trong tưởng tượng của Sở Vân Khinh, nước mắt của Ngọc Cẩn rơi như mưa, cả thân thể run rẩy, Phúc Hải thấy vậy liền tiến lên đỡ nàng, "Mau đứng lên, Hoàng thượng tới gặp Hoàng hậu nương nương."

Ngọc Cẩn nghe thấy vậy mới có chút hoàn hồn, "Hoàng thượng mời vào, nương nương luôn chờ đợi ngày này!"

Bởi vì Tiêu Chiến và Sở Vân Khinh cùng tiến vào, nên Ngọc Cẩn rất ăn ý không liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, giống như một người xa lạ, mà Sở Vân Khinh cũng để hành động nâng nàng ta lên của Phúc Hải ở trong lòng.

Trong phòng vẫn yên lặng như trước, mùi đàn hương nhàn nhạt tỏa ra khắp nơi, trên bàn cạnh cửa sổ bày đầy quyển kinh phật viết bằng tay, trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, quay đầu nhìn về phía người đang đứng ở trước phòng.

Trên giường sau bình phong có một người đang nằm, Sở Vân Khinh đi theo sau Tiêu Chiến qua xem, không khỏi kinh hãi, lần trước đến đây vẫn là phụ nhân tuy có tuổi những phong thái động lòng người, bây giờ gặp lại, Diêu Thanh Loan suy yếu nằm trên giường, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt trắng bệch, trên vạt áo tuyết tắng có vài giọt máu đỏ tươi, trông như già đi hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến dường như cũng kinh hãi, hắn bước đến cách giường ba thước sau đó ngồi xuống, nhìn người nằm trên giường, không tin nhìn Hoàng hậu xinh đẹp mà mình đã từng sủng ái giờ đây lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn không biết năm tháng là một con dao mài người, một đao lại một đao cắt rơi tuổi thanh xuân cùng tình yêu của nữ tử.

"Vân Từ, ngươi đi xem một chút đi."

Sở Vân Khinh nghe thấy Tiêu Chiến vội vàng kêu nàng, giọng nói còn hàm chứa một tia hi vọng, trong lòng Sở Vân Khinh liền buông lỏng. chung quy hắn cũng không phải một người tuyệt tình.

Động tác của Sở Vân Khinh rất nhanh, tiến lên bắt mạch, ghim châm, lại nhìn móng tay, tình trạng của tóc, trong lòng đã có cân nhắc, mắt nàng tràn đầy bi thương quỳ xuống, "Độc nương nương trúng là Thiên đại thanh đến từ Vu quốc, độc này dùng một trăm loại thanh xà độc luyện thành, nương nương trúng độc đã lâu, Vân Khinh bất lực!"

Hai mắt Tiêu Chiến nhắm lại một lúc, lại mở ra vẫy vẫy tay để cho Sở Vân Khinh đứng lên, rồi sau đó đi về phía giường, Diêu Thanh Loan vốn đã hôn mê, nhưng khi Tiêu Chiến đi đến gần nàng bỗng nhiên tỉnh lại, đôi mắt vẫn sáng như hai mươi mấy năm về trước, khi đó là buổi tối ngày đại hôn, hắn xốc khăn thêu phượng hoàng lên, nàng cũng dùng đôi mắt sáng như vậy nhìn hắn.

"Hoàng thượng --"

Trong lúc nói chuyện dường như Diêu Thanh Loan không đủ khí lực, nói từng chữ từng chữ cực kỳ chậm rãi, nàng chỉ thiếu chưa cười lên thật lớn, "Nhiều năm như vậy, cuối cùng ngươi cũng tới gặp ta --"

Tiêu Chiến thở dài, muốn nói lại thôi, "Thanh Loan --"

Diêu Thanh Loan cực kỳ gian nan lắc đầu, ngăn cản hắn nói tiếp, "Đều, đều đi ra ngoài đi, ta có lời, muốn nói với Hoàng thượng."

Tiêu Chiến nghe vậy liền vung bàn tay to lên, những người khác tự nhiên lui hết ra ngoài.

Tim Sở Vân Khinh trùng xuống, độc này, nàng tuyệt không hề có nửa lời nói dối, Thiên Đại Thanh! Là một trong năm loại độc hiếm có của Vu quốc, sao lại có thể xuất hiện ở nơi này!

Một khắc khi đi đến cửa, nhìn thấy Tiêu Triệt đừng ở ngoài cửa viện xoay người lại, trong phút chốc khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Sở Vân Khinh hiện lên một tia trấn an, hai người đứng rất gần, Tiêu Triệt hiểu ý nàng, hắn khẽ gật đầu, sau đó mắt lại nhìn về phía song cửa sổ.

Trong phòng kia, là phụ hoàng và mẫu hậu của hắn, mười bảy năm trước dùng phương thức như vậy gặp mặt, nửa canh giờ cuối cùng của nữ nhân, nàng có thể nói hết những điều mà mười bảy năm qua nàng đã tích góp từng tí một?

Rõ ràng mới là buổi chiều, mặt trời đầu hạ phát ra ánh sáng chói rọi, nhưng trong sân viện nhỏ này, Sở Vân Khinh lại cảm thấy ướt át, năm tháng làm cho con người già đi, vừa rồi những gì xuất hiện trong mắt Tiêu Chiến nàng đều nhìn thấy, nhìn thấy người bị hắn nhốt mười bảy năm, hắn có cảm thấy hối hận ?

Nếu hắn biết Hoàng hậu bị oan uổng, sẽ có cảm giác thế nào?!

Chỉ là đoán mà trong lòng Sở Vân Khinh đã cảm thấy bi thương, không biết một ngày nào đó khi chân tướng được vạch trần, nam nhân trong lòng chỉ có Phi Vân này, sẽ dùng phương thức như thế nào để sửa chữa sai lầm của hắn.