Edit: Beyours
Tiêu Triệt cảm thấy một dòng khí huyết nóng bừng dâng lên từ bụng dưới, ánh
mắt hắn đông lại, cái rét lạnh đều bị ham muốn chiếm cứ, giọng nói đè
nén hàm chứa ý cảnh cáo: "Sở Vân Khinh, cần Bổn vương cho ngươi xem cái
gì mới là vô sỉ thật sự không?"
Sở Vân Khinh lạnh nhạt nhếch mày, nhìn dáng vẻ Tiêu Triệt dường như cố kìm nén để không phát ra.
Tiêu Triệt chăm chú nhìn mặt mũi của nàng, lo lắng trong lòng dần dần chìm
xuống, nhìn vẻ chán ghét rõ ràng trên mặt Sở Vân Khinh giống như hắn là
kẻ địch của nàng vậy, Tiêu Triệt nhếch mép. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Chậc chậc, bộ dáng ngươi như vậy chỉ sợ người bên cạnh vĩnh viễn cũng không nhìn thấy."
Hiểu được ý trong lời nói của Tiêu Triệt , trong lòng Sở Vân Khinh hơi căng
thẳng. Trong hơi nước mờ mịt, Sở Vân Khinh khẽ thở dốc bởi vừa nãy mới
động chân khí, nàng lui về phía sau từng bước, khe khẽ cắn môi, nhìn
người áo đen đối diện bằng ánh mắt phẫn hận.
Không nên nổi giận, không nên hỉ nộ rõ ràng, không nên bị hắn nắm trong tay như vậy!
Trong lòng Sở Vân khinh thầm cảnh cáo bản thân, bước chân mơ hồ. Lúc trước ở
Tử Ngọc cung, mặc dù tinh thần của nàng rất tỉnh táo nhưng vẫn bị người
ta đánh lén hôn mê bất tỉnh. Lúc này nàng nhướng mày, cảm thấy chân khí ở đan điền hơi chậm lại, sự tê dại từ ngón chân truyền đến.
Ánh
mắt Tiêu Triệt dần nóng lên, nhìn bộ dáng Sở Vân Khinh bước lui về phía
sau có chút khó chịu: "Thế nào, Bổn vương có thể hiểu vừa rồi ngươi thẹn quá hóa giận không?"
Tiếng nói vừa dứt, biến hóa trong dự đoán
lại không xảy ra, ngược lại Sở Vân Khinh càng lui về sau, nước trong ao
đã quá cằm của nàng mà chính nàng cũng không hề hay biết. Tiêu Triệt
nhướng mày, nàng muốn làm gì?
Tiêu Triệu thở dài, lui về phía sau một bước: "Ta biết bây giờ ngươi không có hơi sức đánh với ta. Cho
ngươi một khắc, ta chờ bên ngoài."
Nói xong, Tiêu Triệt xoay người rời đi, ngay lúc chuẩn bị bước lên thềm đá thì đột nhiên dừng bước. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Nỗi bất an trong lòng thoáng vụt qua, hắn xoay người, trong bể tắm hoàn toàn không có bóng dáng của Sở Vân Khinh!
"Sở Vân Khinh, bổn vương không thích đùa giỡn!"
Giọng nói của hắn ẩn chứa sự yên lặng trước giông tố, ánh mắt giống như gió
bão chuẩn bị trào dâng, hắn khẽ nguyền rủa một tiếng rồi nhảy xuống
nước: "Ngươi muốn giở trò gì?"
Bởi ao nước ấm áp nhưng khá sâu
nên hắn hít một hơi rồi mới lặn xuống, quả nhiên trông thấy bóng trắng
như ẩn như hiện cách đó không xa, trong lòng hắn căng thẳng, lặn tới.
Lúc này Sở Vân Khinh đang nửa tỉnh nửa mê, nàng chỉ cảm thấy cả thân thể
đang dần dần chìm xuống. Nàng nín thở theo bản năng, nhưng ngực lại đau
đớn vô cùng. Dường như nàng nhớ lại núi cao trúc xanh, khung cảnh tĩnh
mịch bình yên đó khiến nàng nguyện ý ngủ say.
Tinh thần hơi tỉnh
táo trong phút chốc bị tước đoạt, cả người càng ngày càng lạnh, Sở Vân
Khinh cảm thấy có sức ép nặng nề bao trùm đè chặt lên mình.
Bỗng
nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy hông nàng , đôi môi lạnh băng nhẹ nhàng đặt nụ hôn mềm mại, hơi thở phảng phất lan hương từ môi xuyên qua khẽ
răng, thấm thẳng vào trái tim.
Đó giống như luồng sáng mới, xua
tan toàn bộ khí lạnh xung quanh nàng, kéo tinh thần của nàng trở về, cả
thân thể bao chặt không cho nàng cơ hội kháng cự. Ngón tay Sở Vân Khinh
khẽ động, tinh thần cũng dần dần tỉnh táo, nàng vừa mở mắt liền rơi vào
khoảng không thăm thẳm như biển lớn, nhưng lại sáng ngời như sao giữa
trời đêm.
Bàn tay của Tiêu Triệt ôm chặt hông của nàng, chạm tay
là một hương thơm mềm mại chưa từng cảm thụ qua, trái tim hắn rung động
mạnh, nhìn khuôn mặt tĩnh lặng của nàng rồi hôn lên.
Hắn không
ngừng truyền chân khí của mình cho nàng, thấy thân thể cứng ngắc trong
lòng mình chợt mềm lại, sau đó đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp mở ra,
trong đó không có lạnh lùng, không có sát ý như đặt mình trong làn gió
mát giữa bầu trời bình yên.
Tiêu Triệt chưa từng thấy qua một Sở
Vân Khinh như vậy, hắn cảm thấy dưới bụng càng nóng hơn, cánh tay đang
ôm hông Sở Vân Khinh càng chặt thêm.
Sở Vân khinh không mặc gì
cả, Tiêu Triệt cũng mặc đồ mỏng manh, cảm nhận được sự nóng bóng khi hai thân thể dính sát vào nhau, Sở Vân Khinh mở to mắt, hai tay chống trên
ngực của Tiêu Triệt, trong mắt có sự bối rối rõ ràng.
Tiêu Triệt
không cách nào ức chế rung động trong lòng, tay của hắn siết chặt hơn
nữa, tay kia rẽ nước ngoi lên, ầm một tiếng, hai người đồng thời nổi
trên mặt nước. Sở Vân Khinh hồi phục được chút sức lực, thừa dịp lúc hai người thở dốc thì mạnh mẽ đẩy Tiêu Triệt ra rồi bơi vào bờ.
Ánh
mắt Tiêu Triệt hàm chứa sự đè nén, nhìn bộ dáng hốt hoảng bỏ chạy của Sở Vân Khinh, ánh mắt hắn liền tối lại, quả nhiên nàng ấy không nửa chút
lưu luyến với hắn!
Trong đầu Sở Vân Khinh gần như trống không,
nàng cảm thấy người sau lưng đang nhìn mình mãnh liệt. Nàng chỉ muốn
trốn đi, bèn vỗ tay dùng khinh công nhảy khỏi mặt nước, nhân cơ hội đó
cướp lấy tấm lủa mọng đang trôi trên mặt nước quấn vào người, một khắc
sau đó liền muốn ra khỏi đầm nước.
Tất nhiên Tiêu Triệt không
muốn nàng được như ý, thời điểm nàng đang định nhảy lên thì Tiêu Triệt
đã tới bên cạnh, hai tay của hắn chiêu thức bách biến, mới hai chiêu đã
kéo nàng trở lại.
Sở Vân Khinh xoay người lại khẽ ngăn cản, Tiêu
Triệt hừ lạnh một tiếng, ôm vòng tay, hai chân áp sát, giữ nàng chặt chễ bên Bạch Ngọc đài!
"Còn chạy sao?" ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Giọng nói của hắn khàn khàn, đôi mắt lạnh lẽo thường ngày lúc này tà vọng mị
hoặc, bên môi khẽ nở nụ cười, sinh ra khí thế bức người.
Hai gò
má Sở Vân Khinh đỏ bừng, tư thế mập mờ như vậy khiến nàng nổi
giận: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Vương Gia tốt nhất buông ta ra!"
Tiêu Triệt lắc đầu: "Ngươi chọc Bổn vương xong liền đi, có phải Bổn vương quá nuông chiều ngươi rồi phải không?"
Sở Vân Khinh bị hô hấp gần trong gang tấc của hắn khiêu khích hơi bối rối, nàng muốn giãy giụa, nhưng vừa động liền khiến hai mắt Tiêu Triệt như
muốn phóng hỏa, hắn hơi áp vào nàng, hai tay vốn đang khống chế Sở Vân
Khinh cũng không tự chủ được đặt trên eo của nàng.
"Xin Vương Gia tự trọng, Vương Gia cung biết như bây giờ đại biểu cho cái gì!"
Mái tóc ẩm ướt trên vai nàng rối tung, tựa đầu nghiêng qua một bên, giọng
nói nặng nề, nàng ngẫu nhiên khẽ run lại làm cho lòng của Tiêu Triệt
cũng rung động theo.
Tiêu Triệt không nói lời nào, nàng liền chau mày nhìn hắn, thân thể thầm giãy giụa. Tiêu Triệt nhếch khóe miệng,
nhìn ánh mắt nàng như đang nhìn khẻ thù thì cúi đầu hôn xuống.
"Ưmh ——"
Nụ hôn của Tiêu Triệt mang theo chút vội vàng, giống như cuồng phong bão
vũ thành công xâm chiếm môi và răng của nàng, đôi môi mềm mại khiến hắn
muốn ngừng mà không được, một tiếng thở dốc một tiếng than nhẹ đều khiến hắn không thể kiềm chế.
Nàng cảm thấy mình sắp không thở nổi,
chẳng biết lúc nào tay chân cũng bị hắn thả lỏng, nhưng nàng quên mất
phản kháng, một cảm giác rung động xa lạ làm trái tim của nàng như nở
hoa. Hai tay của nàng chặn trước ngực hắn, chống đối ngầm dần dần tan
đi, dường như muốn hòa nhịp uyển chuyển trong ngực hắn tại ao nước này.
Nàng và hắn cùng thở dốc, vào thời điểm sau cùng ngừng lại bằng sự triền
miên không dứt. Hắn nghiêng người sát vào tai nàng, trong lời nói nóng
bỏng hàm chứa sự dịu dàng hủy thiên diệt địa: "Sở Vân Khinh, lần sau
không chỉ như vậy thôi đâu!