Tin tức bệnh dịch
trong hậu cung có thể trị khỏi từ Vĩnh Thọ cung được truyền đi, rất
nhanh, cả hoàng cung đều biết vị thần y trong Tử Ngọc cung có biện pháp
chữa trị ôn dịch.
Lúc Đế Quân Đại Tần Tiêu Chiến nghe được tin
này liền thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh hắn liền ra hịch văn chiếu cáo
thiên hạ, hoàng mạnh Đại Tần được che chở, tất ngày sau sẽ thịnh vượng, ở dân gian chỉ lưu truyền tin đồn ôn dịch bình thường.
Như
vậy, lòng dân an định, cả hoàng cung cũng vì tin tức này mà trở nên
phục hồi, cùng lúc này, có một vấn đề được mọi người quan tâm hơn, vị
thần y có thể cứu được mọi người trong hoàng cung, đi đến Tử Ngọc cung
như thế nào!
Chuyện này vốn không có người biết,lqd nhưng Ngũ
điện hạ Tiêu Lăng, hai ngày trước liền bắt đầu ngày ngày canh giữ trước
cửa Tử Ngọc cung, hắn lợi dụng thân phận hoàng tử của mình, đưa dược
liệu từ Lạc Hà cung vào đến bên trong Tử Ngọc cung, từ đó mọi người liền suy nghĩ, vị thần y này nhất định là di Ngũ điện hạ tìm đến giúp đỡ!
Loan giá của Thái hậu cũng đến trước Tử Ngọc cung, cửa lãnh cung lúc trước băng lạnh giờ đột nhiên trở nên náo nhiệt.
“Bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
Lúc này Tiêu Lăng vẫn canh giữ ở đây như cũ, trên mặt hắn đầy ý cười, dĩ
nhiên Thái hậu đã nghe nói biểu hiện mấy ngày nay của hắn, lúc này chợt
mở miệng: “Lăng nhi, ngươi nói cho ai gia biết, thần y trong Tử Ngọc
cung này là do ngươi tìm đến phải không!”
Đôi mắt Tiêu Lăng hơi
chuyển động, “Hoàng tổ mẫu đừng nóng vội, danh hiệu thần y này rất khó
nói, lúc này đừng quá khoa trương, nếu nàng không trị được hết ôn dịch
này, vậy chẳng phải sẽ là chuyện cười sao!”
Như vậy Ngụy Trinh
Nhiên liền khẳng định người bên trong Tử Ngọc cung này có quan hệ với
Tiêu Lăng, thế mới yên lòng, “Người đâu, đưa Lục điện hạ vào, nếu thật
sự có thể chữa trị khỏi cho Cấp nhi, ai gia tất sẽ trọng thưởng!”
Nhìn Tiêu Cấp đau đớn bị đưa vào trong Tử Ngọc cung, khóe mắt đuôi mày Tiêu
Lăng đều nghĩ mà sợ, “Ai, nếu không trị được trận ôn dịch này, chỉ sợ
Đại Tần ta nguy rồi!”
Ngụy Trinh Nhiên quát một tiếng, “Mau, đừng để cho tên khốn khiếp này nói!”
Tiêu Lăng vốn rất thân cận với Thái hậu, đương nhiên sẽ không cố kỵ, “Trước
mắt Lục đệ đã bị lây bệnh này, không nói đến những cái khác, chỉ nói Lục đệ chính là hoàng mạch của Đại Tần ta, nếu bệnh này còn tiếp tục lan
truyền, thậm chí Hoàng tổ mẫu ra cũng có thể bị nhiễm, đến lúc đó lời
đồn trong dân gian sẽ thành hiện thực, vậy chẳng phải Đại Tần ta sẽ nguy rồi sao?”
Lông mày Thái hậu càng ngày càng nhíu chặt,lqd nàng
nhìn cửa cung rỉ sắt loang lổ một cái, “Đây là bệnh dịch lớn nhất từ khi Đại Tần ta lập quốc đến này, cái khác ai gia đều không đau lòng, ta chỉ đau lòng huyết mạch Tiêu thị, tuyệt đối đừng để hao tổn cái gì!”
Tiêu Lăng thấy vẻ mặt Thái hậu đau thương không thôi, đôi mắt hắn nghiêm
nghị, “Hoàng tổ mẫu yên tâm, có trời bảo hộ Đại Tần ta, lần này nhất
định có thể bình yên vượt qua!”
Ngụy Trinh Nhiên bị dáng vẻ của
hắn làm cho chấn động, “ngươi hãy nói cho ai gia biết, người bên trong
là người nào, có thể khiến cho ngươi tín nhiệm như vậy?”
Tiêu Lăng lắc đầu, “Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu ôn dịch này được diệt trừ, đến lúc đó Hoàng tổ mẫu sẽ biết.”
Ngụy Trinh Nhiên thấy dáng vẻ của Tiêu Lăng, bất đắc dĩ thở dài, nàng vốn
tin vào Phật, lúc này bắt đầu se se chuỗi ngọc trong tay thì thào ra
tiếng, “Mặc kệ là ai, chỉ cần có thể cứu được Tiêu thị ta, nàng sẽ là ân nhân của Đại Tần!”
Nghe nói Thái hậu cả ngày canh giữ trước cửa
Tử Ngọc cung cầu phúc, tần phi trong hậu cung cũng đều tập trung tới
đây, tuy nhiên trong lòng vẫn sợ hãi không dám xuất môn như cũ, nhưng
lúc này không làm theo không được.
Vì vậy, từ Ngụy quý phi, đến
một quý nhân nho nhỏ ngày ngày đều canh giữ trước cửa Tử Ngọc cung, các
nàng cầu trời xanh phù hộ, đồng thời, lại đang chờ đợi, xem người ở sau
cửa cung kia đến cùng có phải ân nhân của bọn hắn hay không!
Lúc
này trong Tử Ngọc cung, tiền viện hỗn loạn không chịu nổi, dược liệu
Tiêu Lăng đưa tới đều bị Sở Vân Khinh thêm vào phương thuốc của mình, số người tử vong mỗi ngày một ít, những hạ nhân mắc bệnh cũng bắt đầu có
dấu hiệu chuyển biến tốt.
Người đưa tới đây hai ngày nay, thường
là những cung nhân mà mọi người chưa từng gặp qua, diện mạo bình thường, thể trạng giống nhau, sau khi uống qua thuốc của Sở Vân Khinh đều có
dấu hiệu chuyển biến tốt, rồi sau đó gia nhập hàng ngũ cứu chữa người
bệnh của Sở Vân Khinh.
Theo đó số người chuyển biến tốt ngày càng nhiều, trong mắt mọi người ở Tử Ngọc cung, vị nữ tử mang trên mặt một
vết sẹo không nói nhiều lắm này, nghiễm nhiên trở thành thần của bọn họ.
“Cô nương, Lục điện hạ!”
Nàng quay đầu nhìn lại,lqd quả nhiên thấy Tiêu Cấp bị mấy người nâng vào cửa cung, “Mau đưa đến phòng bệnh bên trái.”
Gian phòng này hai ngày nay đã được coi là phòng chuyên dụng của Sở Vân
Khinh, ba hạ nhận đặt Tiêu Cấp lên một cái giường cũ, Sở Vân Khinh lập
tức bước về phía trước bắt mạch, nhưng khi nàng đến gần Tiêu Cấp mới
nhìn ra trên người hắn có chút không đúng.
Đáy mắt nàng hiện lên nghi vấn, “Bệnh tình của Lục điện hạ rất nặng, coi chừng các ngươi bị lây, đi xuống đi.”
Bọn hạ nhân lập tức tản ra ngoài, Sở Vân Khinh thở dài, “Bây người ngưởi ở
đây tránh còn không kịp, Lục điện hạ cần gì phải vào đây?”
Lông
mày Tiêu Cấp xoắn xít lại một chỗ lập tức giãn ra, hai mắt hắn mở to,
không thấy vẻ thống khổ trong đó nữa, hai mắt sáng ngời, “Sở tỷ tỷ!”
Sở Vân Khinh nhìn thấy bộ dạng vô cùng tốt của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nói đi, vì sao lại vào đây?”
Tiêu Cấp ngồi dậy, mở to đôi mắt đen láy nhìn Sở Vân Khinh, “’Sở tỷ tỷ, Tam
ca nói ngươi không cho hắn ở lại đây, hắn còn nói không ai bồi ngươi,
còn nói ai có thể vào đây chiếu cố ngươi, hắn sẽ đưa mã xa hoàng kim cho người đó.”
Khóe miệng Sở Vân Khinh rụt rụt, “Lục điện hạ, có phải người nhận sai người hay không?”
Tiêu Cấp lắc đầu, “Không phải, chính mồm Tử Mặc nói!”
Tử Mặc...
Sở Vân Khinh giật mình,lqd nghĩ đến ngày ấy Tiêu Triệt tính toán chuẩn bị ở lại nơi này trong lòng liền căng thẳng.
Tiêu Cấp vẫn rất vui vẻ lẩm bẩm như cũ, “Sở tỷ tỷ ngươi biết không, lâu như
vậy ta vẫn chưa thấy qua mặt của Phụ hoàng, dĩ nhiên là không có cơ hội
biểu hiện, ta đã nghĩ tới gặp ngươi, ngươi nhất định sẽ có biện pháp
đúng không? Ta xem “Bách thảo tập” có nói ngải cứu có thể làm cho người
ta phát sốt, ta liền ăn một chút, không nghĩ tới quả nhiên lại hữu
hiệu!”
Sở Vân Khinh nhíu mày, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, đứa
nhỏ trước mặt này thật ngây thơ, nhưng khi hắn diễn trò lại có thể giấu
diễm được cả Thái hậu và tất cả mọi người trong hậu cung, ánh mắt nàng
ngưng lãnh, “Ngày mai Lục điện hạ sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó tốt nhất là
rời khỏi Tử Ngọc cung đi.”
Tiêu Cấp vốn không bệnh, lời nói vừa
rồi của Sở Vân Khinh rõ ràng là muốn đuổi người, nhìn thấy Sở Vân Khinh
hơi tức giận, lúc này Tiêu Cấp liền điều chỉnh lại thân thể cũng như sắc mặt, “Sở tỷ tỷ đừng giận, ta hiểu ý của Tam ca, ta vào đây là muốn giúp Sở tỷ tỷ lập công!”
Thấy sắc mặt của Sở Vân Khinh vẫn nặng nề
như cũ, Tiêu Cấp lại trịnh trọng nói, “Chữa khỏi cho một trăm người
không hữu hiệu bằng chữa khỏi cho một mình ta, Sở tỷ tỷ tin tưởng ta!”
Sở Vân Khinh cười khổ, dĩ nhiên nàng hiểu ý tứ của Tiêu Triệt, ngay sau đó khóe miệng nàng nhếch lên, “Nếu như vậy, không bằng Lục điện hạ bệnh
nặng thêm một chút nữa đi --.”
Tiêu Cấp theo bản năng co rụt lại về phía sau, “Tỷ tỷ, ngươi định làm gì?”