Sáng sớm trước cửa
Chính Dương, Sở Vân Khinh mặc một bộ quần áo tơ lụa màu trắng lo lắng
đứng đợi, nàng đã bình an trở về phủ, theo lý mà nói hẳn là Tiêu Lăng
phải biết rồi mới đúng, đêm qua trong thư mật chỉ có mười ba chữ: Ngũ
điện hạ cho mời gấp, giờ Tỵ ngày mai chờ ở cửa Chính Dương.
Nếu truyền tin qua Tiêu Triệt, nàng không thể không tin.
Hôm nay nàng tới nơi này sớm nửa canh giờ, nhìn tới nhìn lui quả nhiên phát hiện nơi này có chút khác thường, chỉ thấy hình như hôm nay cửa cung
được canh phòng nghiêm ngặt hơn, hơn nữa người vào cung cũng đông hơn so với ngày thường, thậm trí phần lớn bọn họ còn ôm hòm thuốc mà nàng vô
cùng quen thuộc trên lưng.
Sở Vân Khinh nhướng mày, chẳng lẽ vị quý nhân trong cung kia bị bệnh.
Không nghi ngờ được bao lâu, cửa cung liền xuất hiện một vị mama mặc quần áo
màu tím, nàng nói câu gì đó với thị vệ, sau đó đứng ở cửa cung nhìn xung quanh, nhìn thấy Sở Vân Khinh đứng ở xa, hai mắt liền sáng lên, vẫy tay với nàng.
Sở Vân Khinh từ sớm đã có chút nóng vội, lại thấy
người đó mặc cung trang không có gì khác thường nên mới đi qua: "Là Sở
tiểu thư sao?"
Thấy vậy, Sở Vân Khinh yên tâm: “Là ta.”
"Điện hạ đang chờ, mời Sở cô nương theo nô tỳ."
Thủ vệ giữ cửa không ngăn cản, Sở Vân Khinh đi theo vị ma ma này vào cửa
Chính Dương, người trước mặt xem chừng là bốn mươi tuổi, có lẽ bởi gì
tuổi tác lâu năm mà kẽ khom người, trước đây Sở Vân Khinh chưa từng gặp
qua người này, nàng chỉ cúi đầu dẫn đường, im lặng lại hiền dịu.
Đường một đoạn đường dài trong cung, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy cung đình hôm
nay cực kỳ lạnh lẽo, ngay cả cung nữ quét dọn cũng không thấy, vào cửa
Đức Dương, mama này không dẫn nàng đi Lạc Hà cung, nhìn hành lang vắng
vẻ phía trước, rốt cục Sở Vân Khinh cũng không nhịn được hỏi ra tiếng.
"Xin hỏi Ngũ điện hạ ở nơi nào?"
Mama này cước bộ nhanh hơn, "Ngũ điện hạ ở phía trước, cô nương cứ đi theo nô tỳ là được."
Không biết tại sao, Sở Vân Khinh cảm thấy có chút kỳ quái, "Mấy ngày trước
Ngũ điện hạ bị phong hàn, hôm qua còn thấy hắn kịch liệt ho khan , hôm
nay đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Mama này dừng lại một chút, "Xin cô nương yên tâm, Điện hạ đã đỡ hơn rồi."
Sở Vân Khinh nhếch miệng cười lạnh dưới khăn che mặt, nàng bước chậm lại,
lúc này bọn họ đã đi tới một hoa viên bị bỏ hoang, các cửa cung xung
quanh đều đóng chặt, trong mắt Sở Vân Khinh chợt lên một tia sắc bén,
"Hôm qua ta không có gặp qua Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ cũng không bị
phong hàn, ngươi không phải là người của Ngũ điện hạ, rốt cục ngươi là
ai?"
Mama trước mặt dừng bước, khóe miệng nàng nhếch lên, "Nếu Sở cô nương muốn biết, không ngại cùng đi xem một chút."
Rõ ràng là một người già, nhưng thân hình lại cực kỳ nhanh nhẹn, hai
mắt Sở Vân Khinh nhíu lại, cho dù biết người này có thể có địch ý với
nàng, lúc này lại không nhịn được đi theo.
Mama này bước đi rất
nhanh, nơi đi qua nụ hoa đều bị gió quét ngã, chẳng mấy chốc liền biến
mắt ở trong lâm viên u ám, lúc này trong hoa viên đang có chút ánh nắng
ấm áp, một vài đóa hoa héo tàn rơi xuống bên cạnh chân nàng, giống như
cung điện hoang tàn hai bên, vô cùng thê lương.
Sở Vân Khinh
không dám khinh thường, ánh mắt của nàng cực kỳ cẩn thận đánh giá xung
quanh, nghĩ thầm, hoặc theo sau nhìn xem rốt cục là cái gì, hoặc là quay trở lại đường cũ, nhưng mà, ngay tại lúc nàng cẩn thận phòng bị nhất,
chóp mũi của nàng liền ngửi thấy một mùi thơm ngát.
Trong lòng nàng theo phản xạ trở nên căng thẳng, nhẹ nhàng khẽ ngửi, sắc mặt đại biến!
Trong hoa viên có chút hoang tàn của Hoa Đô, lại có một loại hoa nở, hoa Tử
Linh màu xanh nhạt kia lại nở dưới hoa Hồng Môn*, vốn là mùi thơn ngát
hợp lòng người, lúc này lại xuất hiện ở nơi đây, hòa hợp cùng với hoa
Hồng Môn kia thành một chất lỏng màu trắng, lại bị ánh mắt trời chiếu
lên, đúng là vật tuyệt hảo.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy vầng sáng chợt hiện lên trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn liền
đứng không vững, sau một khắc ngay khi nàng nhắt mắt lại, trước mặt liền thoáng hiện lên màu tím kia.
Trong Thượng Thư phủ, Cố Tú Cầm có
chút nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, Tú nhi bên cạnh cũng chăm chú
nhìn, một lúc sau đó, Chu Phú đập cửa ngoài chính sảnh.
Cố Tú Cầm vội vàng cho hắn vào, Chu Phúc gật đầu: “Phu nhân, đã xong!”
Hai mắt Cố Tú Cầm sáng trưng, “Quế ma ma không hổ là lão nhân trong cung,
quả nhiên làm việc rất lưu loát! Chỉ cần nàng bị giam ở cái nơi kia, sau cùng cũng không tránh khỏi cái chết!”
Sau đó nàng hơi ngừng lại, “Lão gia có đưa tin sẽ trở về không?”
Chu Phúc sửng sốt, muốn nói lại thôi, “Lão gia, không có truyền đi, chỉ nhắn lại phải chăm sóc tốt cho Ngọc phu nhân!”
Cố Tú Cầm “a” một tiếng, “Hiện giờ lại nhớ, ta ngược lại muốn nhìn xem,
đợi đến khi biết được cái bụng kia của nàng là giả, lão gia sẽ có cái vẻ mặt gì!”
Tú nhi và Chu phúc nhìn nhau, trong mắt đều có chút đắc ý, “Phu nhân bớt giận, hiện tại trong cung chỉ có thể vào không có thể
ra, lão gia muốn đưa tin cũng rất khó khăn, chờ lão gia trở về, chỉ cần
phu nhân người nói một câu, Ngọc phu nhân kia chỉ có một con đường
chết!”
Cố Tú Cầm cười, ánh mắt ai oán căm ghét.
Mà trong
bóng tối hắc ám, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy mình bị quẳng ngã trên mặt
đất, lưng mài xuống đất khiến nàng cảm thấy đau, thần trí cũng bởi vì
vậy mà có chút tỉnh táo hơn.
Liên tiếp có tiếng nói chuyện ồn ào lọt vào tai, trong lòng nàng căng thẳng, một cảm giác mát lạnh truyền lên từ phía sau lưng.
“Đây là Hoán Y Cục đưa tới, chắc không chữa được nên mới bị nén vào đây.”
“Tối hôm qua Vĩnh Thọ cung lại đưa đến một người, hình như ở chỗ Thái hậu cũng bị nhiễm bệnh rồi!”
“Đúng vậy, Thái hậu hạ lệnh phong tỏa toàn bộ hậu cung, Thái hậu nói rõ trăm
ngàn lần không nên được đem dịch bệnh truyền ra ngoài, nếu truyền ra
ngoài cung thì nguy.”
“Không biết trong cung này bị làm sao, ngươi nói có phải là bị nguyền rủa không!”
“Hừ, đừng nói, nhóm người ở chỗ này đã rất dọa người, tại sao phó tướng lại vẫn dặn chúng ta chỉ có thể ở lại tiền viện chứ!”