Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 62: Rốt cuộc hạo ca cũng được ăn no




Lạnh quá…

Trên người Thư Loan chỉ tùy tiện mặc  vào một cái áo sơ mi trắng mỏng manh, giờ phút này nước nóng đã nguội, hơn nữa cậu đang dần dần mất máu, vì lẽ đó càng ngày càng không thoải mái.

Thư Loan không biết mình ngâm trong bồn tắm bao lâu, tuy rằng trong tay cầm con dao sắc bén, nhưng vẫn không nặng tay.

Tưởng Hạo… Có thể trở về hay không?

Thư Loan liếc nhìn mặt trên cổ tay và cánh tay đã bị dao cắt vài đường, không sâu cũng không nông, cũng rất đau, dòng máu chảy rất chậm, nhưng không đứt đoạn.

Đôi mắt Thư Loan trống rỗng, cả người vô lực nằm trong bồn tắm không nhúc nhích, cảm nhận từng đợt từng đợt cảm xúc khác thường từ cánh tay truyền đến, vài nhát dao để lại vệt máu trên cánh tay khiến cậu đau đến mức không nhịn được cắn mạnh  vào môi dưới trắng bệch, sau đó cảm giác đau dần dần thay thế bằng cảm giác tê dại, cả người đều mất đi toàn bộ sức lực.

… Cậu đang làm gì vậy?

Thư Loan cảm thấy chua xót trong lòng, đầu óc  hỗn loạn.

Tưởng Hạo…

Tưởng Hạo…

Ý thức có chút mơ hồ, trong đầu bắt đầu chiếu lại những ký ức  ngắn, người xuất hiện nhiều nhất chính là Tưởng Hạo.

“Ầm!”

Thư Loan khẽ ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tay cầm một bó hoa, đứng ở cạnh cửa.

“… Tưởng Hạo?”

Thư Loan hơi nhắm mắt.

Đây là cậu muốn chết phải không? Đã xuất hiện ảo ảnh rồi?

Tưởng Hạo…

“Thư Loan! Em đang làm gì!” Một bó hoa tươi bị ném xuống đất, cánh hoa rung ra rải rác khắp mặt đất.

Thư Loan sững sờ, giọng nói của Tưởng Hạo nổ tung ở bên tai nổ tung, mang theo lửa giận ngập trời. Tiếp đó Thư Loan cảm giác bỗng nhiên mình bị người ta ôm lên khỏi bồn tắm lớn, rơi vào một cái ôm ấm áp.

… Không phải ảo ảnh?

Tưởng Hạo nhìn Thư Loan mơ mơ màng màng tựa vào ngực mình, cảm thấy trong lòng bùng nổ.

Người này!

Người này!

Em ấy dám! Em ấy thật sự dám làm vậy?

Hai mắt Tưởng Hạo đỏ bừng, tay ôm Thư Loan cũng đang phát run.

Anh liều mạng chạy về, phong trần mệt mỏi, trái tim còn chưa hạ xuống đất, đẩy cửa phòng tắm Thư Loan ra liền thấy sắc mặt cậu trắng bệch cuộn mình trong bồn tắm, nước bên trong bồn tắm đã nhiễm máu đỏ  loãng như có như không.

Cảnh tượng trước mắt cùng kiếp trước chồng lên nhau, nhìn thấy mà giật mình, một giây đó Tưởng Hạo cảm thấy thế giới đều đổ nát.

Tưởng Hạo hít vài hơi thật sâu, liều mạng đè nén sóng lớn mãnh liệt ở trong lòng xuống ôm Thư Loan đặt lên trên giường, luống cuống tay chân tìm thuốc và bông băng.

Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm.

“Anh không chết…?”

Tưởng Hạo không trả lời, chỉ cẩn thận cầm máu cùng băng bó cho Thư Loan. Lúc Thư Loan một thân một mình trong bồn tắm thì cũng không cảm thấy đau nhiều, nhưng giờ khắc này thấy Tưởng Hạo cẩn thận nâng cánh tay của mình lên và bôi thuốc, liền xuất hiện cảm xúc tủi thân không tên và bắt đầu thấy đau.

Tưởng Hạo cúi đầu, mặt không hề có cảm xúc mà nhìn từng vết thương một. Nếu như anh đến chậm một bước, nếu như ở trên đường anh hơi trì hoãn một lúc… Nếu như… Nếu như…

Anh suýt chút nữa thì đã triệt để mất đi Thư Loan. Kiếp trước là sai lầm của anh, đời này anh đã cố gắng như vậy, tại sao còn xảy ra chuyện như vậy?

Sống lại một đời, nhưng suýt chút nữa vẫn giẫm lên vết xe đổ?

“Tưởng Hạo…”

Thư Loan bất an nhìn Tưởng Hạo, tại sao không nói lời nào?

Thư Loan lắc lắc đầu, cố gắng lý giải tình hình trước mắt.

Tưởng Hạo nhìn bộ dạng mê man của Thư Loan, thầm nghĩ, có thể là do bản thân anh sai rồi…

Anh đối với Thư Loan có thể nói là luôn tìm mọi cách để thuận theo và phối hợp, nhưng bây giờ lại dưỡng  Thư Loan thành một người tùy hứng làm bậy, không hiểu được cách yêu quý tính mạng của chính mình.

Thư Loan dùng cánh tay không bị thương chống người đứng dậy muốn tới gần Tưởng Hạo chạm vào anh, nhưng bị Tưởng Hạo dùng một tay đẩy ngã về phía sau, cả người bị ép xuống cái giường mềm mại.

Tiếp theo, liền thấy động tác của Tưởng Hạo gọn gàng mở dây lưng ở hông ra, hai đầu chập một, quất vào bắp đùi Thư Loan.

“Chát!”

“Tưởng Hạo!” Thư Loan trợn to mắt nhìn Tưởng Hạo, sợ hãi ôm lấy anh.

“Anh làm gì vậy!”

“Chát” một tiếng lanh lảnh.

“Tưởng Hạo!!”

Đáp lại cậu lại là một quật.

Thư Loan lập tức tan vỡ, ôm lấy Tưởng Hạo kêu gào.

“Đừng đánh em!”

“Chát!”

“Đừng đánh em! Đừng đánh em mà!!” Cả người Thư Loan co rụt lại, hai tay nắm lấy cổ áo Tưởng Hạo thật chặt, nước mắt không khống chế được che ngợp bầu trời trào ra.

Cuộc đời này cậu hận nhất là người khác động thủ với cậu.

Tưởng Hạo đang làm gì? Tại sao Tưởng Hạo lại muốn làm như vậy?!

Ở trong lòng Thư Loan, Tưởng Hạo vẫn luôn là người ôn nhu săn sóc bản thân cậu, từ trước đến nay anh chưa từng nổi nóng, từ trước đến nay chưa từng nói một lời hung ác, hay một ánh mắt bất thiện, từ trước đến nay chưa từng.

Tại sao anh có thể…?!

“Tưởng Hạo!!”

“Không phải là em rất thích việc tự làm mình tổn thương sao?” Tưởng Hạo nhìn Thư Loan với ánh mắt lạnh lùng.

Thực ra, chỉ hận không thể đem Thư Loan phủng trong lòng bàn tay sợ cậu đau như Tưởng Hạo làm sao có khả năng thật sự làm tổn thương đến Thư Loan, tuy rằng nhìn thì thấy là dùng dây lưng đánh Thư Loan, nhưng thật ra Tưởng Hạo không dùng lực, khi dây lưng sắp đụng tới Thư Loan thì cũng lập tức ngầm thu lực lại, trên đùi Thư Loan chắc hẳn  cũng chỉ có những vệt đỏ nhàn nhạt, lập tức sẽ biến mất.

Nhưng mà hôm nay Thư Loan đã sớm bị bộ dạng  hung thần ác sát của Tưởng Hạo cùng với tiếng xé gió của dây lưng doạ sợ, ý thức được rằng Tưởng Hạo không hài lòng về cậu đến mức phải động thủ, giờ phút này trong mắt cậu đều là bộ dạng của Tưởng Hạo, đừng nói đến chuyện có thể đoán được rằng Tưởng Hạo chỉ đang doạ cậu, mà ngay cả cảm giác ở trên đùi cũng không ý thức được.

“Em không có, em không có…”

“Vậy thì vết thương trên tay em thì như thế nào?”

“Xin lỗi, xin lỗi… Sau này em sẽ không …” Thư Loan khóc ôm lấy Tưởng Hạo thật chặt.

“Anh dừng tay… Anh dừng tay!”

“Có thật không?” Tưởng Hạo lại hạ xuống một đòn ở chếch bên trong bắp đùi của Thư Loan.

“A…!” Thư Loan hô: “Thật sự không! Sau này cũng sẽ không…”

Tưởng Hạo ném dây lưng xuống, đưa tay ôm lại Thư Loan, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

“Em đã đồng ý với anh rồi đấy, sau này cũng không cho làm như thế này nữa.”

Tưởng Hạo nhìn Thư Loan, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng từ từ bình phục lại.

“Em phải nhớ rõ những lời em nói hôm  nay.”

“Ừm, vâng.”

“Ngoan…” Tưởng Hạo xoa đỉnh đầu Thư Loan nhắm mắt lại nói: “Sau này không cho em làm như vậy nữa, trước khi làm vậy phải nghĩ đến anh chứ. Anh không chết dễ dàng vậy đâu, người đàn ông của em không vô dụng như vậy. Vì lẽ đó bất luận như thế nào em cũng phải đợi anh, biết không?”

Thư Loan rúc vào ngực Tưởng Hạo, mang theo giọng mũi “Ừ” một tiếng.

Vốn dĩ Tưởng Hạo cũng chỉ muốn dọa cho Thư Loan biết sợ, giờ khắc này thấy cậu chịu nghe mình, liền cúi đầu dịu dàng  hôn lên môi cậu để xoa dịu cậu.

Thư Loan bị Tưởng Hạo nhốt lại trong ngực, hơi thở đều là mùi hương của Tưởng Hạo, ngẩng đầu phối hợp đón nụ hôn có chút mạnh bạo này.

” Loan Loan…”

Thanh âm Tưởng Hạo khàn khàn.

” Loan Loan…”

Sau khi kết thúc nụ hôn, Tưởng Hạo vùi đầu ở cổ Thư Loan rúc vào bên trong, thấp giọng nói: “Coi như là vì anh, sau này cố gắng sống. Cùng sống với anh… Anh thật sự, không thể mất đi em. Nếu như không có em, anh cũng không thể sống được.”

Thư Loan sững sờ, nghẹn ngào “Ừ” một tiếng.

“Chúng ta sẽ quên chuyện này đi, sau này em cẩn thận  sống cùng anh được không? Anh xin thề sau này nhất định sẽ bảo vệ em, sẽ không khiến em cảm thấy buồn phiền nữa.”

“Ừm.”

“Đừng khóc…” Tưởng Hạo không ngừng hôn lên môi Thư Loan bằng những nụ hôn vụn vặt, hôn lên  chóp mũi, gò má…

Sau khi Thư Loan chậm rãi bình tĩnh lại mới cảm thấy  lạnh, trên người hắn còn mặc bộ quần áo ướt đẫm, lần này gió vừa thổi không nhịn được mà hắt hơi một cái.

Tưởng Hạo đứng dậy đang muốn đi mở tủ lấy quần áo cùng khăn mặt, lại bị Thư Loan kéo lại.

“Tưởng Hạo.”

“Có chuyện gì vậy?”

Thư Loan hít hít mũi, hai chân kẹp lấy lưng Tưởng Hạo, hơi dùng sức kẹp chặt.

Tưởng Hạo kinh ngạc.

Đây là…?

Gò má Thư Loan gò má đỏ bừng, vừa rồi là  do khóc nên đỏ, còn bây giờ…

Thư Loan nắm tay Tưởng Hạo tay, đặt  trước ngực mình.

” Loan Loan…”

Thư Loan quay đầu đi thấp giọng nói: “Nhanh…”

Chủ động mời như vậy, quả thực quá quẫn bách …

Tưởng Hạo đột nhiên  cảm thấy tim mình đập mất khống chế, tâm tình vẫn chưa bình phục hoàn toàn lại bắt đầu bành trướng.

Tưởng Hạo cũng không nói nhiều, đưa tay cởi áo sơmi trên người Thư Loan ra. Tưởng Hạo mới vừa bế Thư Loan từ trong bồn tắm lớn ra, người Thư Loan còn đang ướt nhẹp, cả người đều nhẵn bóng.

“Ừm…

Tiếp đó bàn tay không an phận dời xuống.

Thư Loan bị hành hạ đến mức có chút hối hận, đưa tay kéo tay Tưởng Hạo xin tha.

“Ngoan… Chẳng mấy chốc sẽ thoải mái hơn.”

Giường chiếu a a a a – bắt đầu rung chuyển, bên trong phòng là những tiếng vang ám muội.

“Có thoải mái hay không?”

Đáp lại Tưởng Hạo, chỉ có những ân a đứt quãng cùng tiếng khóc.

Thư Loan bị bắt nạt cả một đêm, rạng sáng trước khi ngủ hoảng hốt nhớ tới trước đây khi bọn họ mới quen không lâu, trong một lần livestream trong chương trình «Những người vĩ đại», fan từng hỏi Tưởng Hạo, ở trong lòng anh Thư Loan là gì.

Khi đó Tưởng Hạo cay đắng nhìn qua và nói: “Mọi người đã từng xem qua gói icon biểu cảm này chưa? ‘Đại ca là nước, tôi là cá. Cá không còn nước thì sẽ chết, nước không có cá, thì được yên tĩnh ‘, ừm đúng, tôi chính là cá, Loan Loan chính là vị đại ca ấy.”

Khi đó màn hình tràn ngập những câu “Ha ha ha ha ha ha ha ha” và “Đau lòng”, Thư Loan cũng gõ đầu Tưởng Hạo, nhíu mày nói: “Đúng, không cho anh được yên tĩnh đấy..

Thực ra nếu cẩn thận suy nghĩ, là ngược lại mới đứng  .

Thư Loan cảm thấy, cậu mới là cá.

Không, nói đúng hơn bọn họ cùng nhau là nước hoặc cùng nhau là cá, thiếu đi ai cũng không được…

Tưởng Hạo, thật sự rất yêu cậu.

Cho tới nay đều dịu dàng và khoan dung, quan tâm và để bụng… Tưởng Hạo có thể vì cậu mà hạ thấp bản thân, nhưng cũng có thể vì cậu mà mạnh mẽ hơn.

Sau này cậu sẽ làm được tốt hơn để đáp lại tình yêu của Tưởng Hạo, cũng sẽ cố gắng để Tưởng Hạo càng yêu mình.

Sẽ cố gắng…

Thư Loan gối lên cánh tay Tưởng Hạo, từ từ ngủ thiếp đi.

Tưởng Hạo thấy Thư Loan ngủ say, mới đứng dậy gọi điện thoại. Thứ nhất là  báo bình an cho Schilling và Albert biết, thứ hai là…

“Tôi có một việc cần được tư vấn…”