Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 57: Tôi không thèm để ý đến anh ta




Vốn dĩ Tưởng Hạo  còn đang do dự xem có nên quấn quít lấy Thư Loan hay không, nhưng trải qua  chuyện đêm qua, trong lòng Tưởng Hạo đã có quyết định.

Loan Loan của anh, bất luận đi đến nơi nào  cũng sẽ do đích thân anh chăm sóc

Mà Thư Loan an tâm ngủ một đêm, tuy rằng sau khi rời giường còn hơi uể oải, nhưng ít ra cơn sốt đã lui, cũng có thể xuống giường hoạt động.

Thư Loan không nghe lời khuyên của Tưởng Hạo, buổi chiều liền lên máy bay bay thẳng đến trường quay phim.

Thư Loan không chịu cho Tưởng Hạo theo, nhưng tại vì tiểu trợ lý muốn kết hôn, bởi vậy trợ lý vị trí này vẫn trống, Tưởng Hạo liền thuận thế cướp lấy chức vị này về tay mình. Thư Loan bị áp chế bởi nữ cường nhân Sương Sương và Tưởng Hạo có chút bá đạo không nói thể nói lý, đành phải tiếp nhận một cách bất đắc dĩ.

Nói đến tiểu trợ lý cũng rất vô tội, vốn dĩ  hôn kỳ của cô còn xa, cũng không cần đặc biệt xin nghỉ phép, nhưng Sương Sương lại xếp cho cô một kỳ nghỉ mới, vì vậy dĩ nhiên là rất vui mừng  đi du lịch cùng chồng.

Tưởng Hạo đi theo bên cạnh Thư Loan, mọi người trong đoàn phim đều nghĩ chắc hẳn là Thư Loan dẫn anh đến để kết bạn quen biết thêm nhiều người ở trong giới.

Sau khi nghe nói Tưởng Hạo bởi vì nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên dứt khoát đi theo làm trợ lý cho Thư Loan, thứ nhất là bù đắp vào vị trí trống, thứ hai là làm quen, trong lòng mọi người không khỏi cảm khái quan hệ hai người thật tốt, có thể nói hiếm thấy ở trong giới showbiz này.

“Quan hệ của hai người thật tốt.”

Thư Loan cùng Bạch Ca quay xong một phân cảnh, cùng ngồi ở trong lều cỏ hóng gió phiến lúc nghỉ ngơi Bạch Ca liền không nhịn được hỏi: “Anh và Hạo ca quen biết nhau như thế nào?”

Bạch Ca đóng vai nữ chính của bộ phim này, nhân vật mà cô đảm nhận là một cô gái  bị nam chính là thủ lĩnh của bọn thổ phỉ sơn trại coi trọng mà bị bắt cóc, tuy rằng nhìn bề ngoài là một cô gái yếu đuối, nhưng thân phận thực sự là con gái của một vị chưởng môn của đại môn phái giang hồ, võ công cao cường, có điều là vì thích nam chính mới giả vờ bị bắt cóc, “giả heo ăn hổ” tương phản với hình tượng vốn có, rất đáng yêu, ở ngoài đời tính cách của cô cũng rất vui vẻ đáng yêu, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có chút tùy hứng, nhưng nói tóm lại vẫn là rất sáng sủa thẳng thắn.

Vai nam nữ chính có khá nhiều cảnh quay với nhau, thời gian hai người ở chung cũng nhiều hơn, tất nhiên  quan hệ cũng rất ổn.

“Thật sự rất hiếu kỳ, vì sao hai người lại tốt như vậy, nhìn cũng không giống bạn bè, như người yêu vậy, ha ha…” Bạch Ca đẩy vai Thư Loan một cái.

Thư Loan thầm nghĩ, vốn dĩ đã không phải bạn bè, là người yêu.

Có điều hiện tại đã là người yêu  đã chia tay, nên Thư Loan không nhịn được nói: “Tôi cùng anh ta có chỗ nào giống người yêu chứ? Tôi cũng không thèm để ý đến anh ta.”

“Nhưng anh ấy rất để ý đến anh.” Bạch ca nhún vai, trong lòng cũng bỏ thêm một câu, thời điểm anh ấy để ý đến anh xem ra anh cũng là người được lợi mà.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Đang lúc trò chuyện, Tưởng Hạo lấy từ chỗ  nhân viên hai lon nước giải khát rồi đưa cho hai người.

“Cảm ơn.”

Bạch Ca nhận lấy lon đồ uống, bởi vì yêu cầu của bộ phim nên phải nuôi móng tay dài, dằn vặt một lúc lâu cũng không thể bật nắp lon đồ uống ra được.

Bạch Ca dứt khoát đem lon đồ uống đưa cho Thư Loan.

“Giúp tôi.”

Bởi vì Bạch Ca rất hòa thuận và nhiệt tình, dưới sự điều giáo của Tưởng Hạo gần đây thái độ của Thư Loan cũng thu liễm chút, hai người đang rất khá, có điều hành động như vậy cũng là bình thường .

Nhưng mà tổ tuyên truyền cùng nhiếp ảnh gia không có ý định buông tha.

“Chính là động tác này! Đúng! Động tác bật nắp, cho chúng tôi chụp một bức ảnh nhé?”

Thư Loan cùng Bạch Ca nhìn nhau một chút, rồi cùng lắc đầu bất đắc dĩ.

Bọn họ đều có thể tưởng tượng tổ tuyên truyền đang định làm gì.

“Cảnh XXcp tương tác cùng nhau ở bên ngoài. Cảnh bên trong phim và cảnh  ở ngoài đều là phấn hồng, xem trọng XXcp! Xem trọng bộ phim XXX!”

“Nào nào nào, Loan Loan làm động tác chậm rãi mở nắp, để chúng tôi chụp đẹp một chút.”

Tưởng Hạo dở khóc dở cười lui ra khỏi ống kính.

“Mấy người đang làm cái gì vậy?”

Một người đàn ông nhíu mày tiến lên, dường như đang cảm thấy rất bất mãn  đối với tình cảnh nhìn thấy trước mắt.

Bạch Ca lắc đầu nói: “Chỉ là tuyên truyền tuyên truyền.”

Người đàn ông hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Trong mắt Bạch Ca có ánh nhìn tức giận sượt qua, nhưng nhanh chóng bị đè ép xuống.

Người đàn ông kia là bạn trai của Bạch Ca, cũng là vị hôn phu do gia tộc lựa chọn, quản thúc cô rất nghiêm, Bạch Ca không thích người này chút nào. Lần này người đàn ông kia, Tống Minh cũng có tham dự bộ phim này, diễn nam số hai, là vai Tri phủ đại nhân đối đầu cùng  nam chính, yêu nữ chính nhưng không được nành chấp nhận.

“Đừng để ý tới hắn, mất hứng.” Bạch Ca nhấp một hớp đồ uống, rồi trêu Thư Loan: “Ngay cả Hạo ca nhà anh còn không thèm để ý, hắn ta để ý cái lông ấy, cũng không phải là đã kết hôn, quản đông quản tây cái gì chứ, nếu không phải là do quan hệ giữa hai gia tộc thì ai thèm để ý đến hắn, đúng là một lão già cao tuổi nên trống vắng.”

Tống Minh thật sự lớn hơn năm, sáu tuổi so với bọn họ,nhưng tuyệt đối không thể nói là già được.

Thư Loan lắc đầu bất đắc dĩ.

Có điều các gia tộc quyền thế cũng rất sốt ruột trong việc kết hôn, hầu như ngày nào Bạch Ca cũng than thở với cậu.

Trong lòng Thư Loan cũng không thích Tống Minh, vốn dĩ tâm tư của cậu rất nhạy cảm, càng không cần phải nói tới chuyện Tống Minh gần như không hề che giấu ác ý đối với cậu.

Cậu không hiểu mình đã đắc tội với Tống Minh ở đâu, lý do duy nhất có thể giải thích cho chuyện này chắc hẳn là do quan hệ giữa cậu và  Bạch Ca rất tốt?

Nếu như là vì nguyên nhân này, thì thật sự có bệnh.

Thư Loan và Bạch Ca nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục quay phim.

Trên sa mạc một nhóm nam nữ vây quanh ngọn lửa lớn vàng rực vừa múa vừa hát, trên ngọn lửa vàng còn đang nướng một con cừu.

“Ha ha ha ha ——” Trong tay nam chính Dư Thiên Hành cầm một bình rượu giơ cao lên và cười nói: “Hôm nay là ngày vui của Dư Thiên Hành ta! Mọi người đều là huynh đệ, cũng không cần phải gò bó!”

Dư Thiên Hành kéo cô gái mặc áo đỏ ngồi ở một bên nói: “Nương tử, nào uống chén rượu giao bôi đi!”

Nhìn cái bình to, nữ nhân trợn to mắt.

Đây là lễ kết hôn kiểu tồi tàn gì thế!

Dư Thiên Hành cười nói: “Sao vậy? Nương tử có gì bất mãn sao?”

Nữ nhân biết rõ nam nhân đang trêu mình, nên cũng cười nói: “Không có.”

Nàng cũng không phải là cô gái yêu đuối bình thường!

Nói xong liền nâng bầu rượu lên uống từng ngụm từng ngụm, uống ngụm cuối cùng còn ngậm trong miệng. Đưa tay ôm lấy cổ Dư Thiên Hành, miệng đối miệng rót rượu qua.

“Tướng công cũng nếm thử đi.”

Hai người hôn nhau, ống tay áo nữ nhân che kín nửa mặt, bởi vậy ở góc độ mà máy quay không nhìn thấy, thực ra miệng của hai người cách nhau rất xa.

Tưởng Hạo đứng ở một bên thưởng thức hình tượng phóng khoáng của Thư Loan.

Hình tượng bá đạo độc tài mạnh mẽ, vai nữ chính biến hóa khôn lường, đến khi quay nhất định sẽ hot. Thư Loan đã phải học tập trong rất nhiều cuốn tiểu thuyết lãng mạn…, ngay cả anh là một đại nam nhân kiên cường cũng cảm thấy kịch bản rất Sue(*), khán giả nhất định yêu thích.

(*) Sue trong Mary Sue nghĩa là nhân vật vạn năng, xinh đẹp, tài giỏi, giàu có, bla bla bla, nói chung mọi thứ tốt đẹp trên đời đều về nhân vật đó.

Đang lúc thích ý vừa uống nước nhìn màn hình máy quay, đã thấy Tống Minh đang đứng bên người mắt nhìn chằm chặp Bạch Ca, trên mặt hiện rõ bất mãn trần trụi.

Tưởng Hạo âm thầm tặc lưỡi.

Mới thế này thôi mà đã không thể nào chấp nhận được?

Bạch Ca là diễn viên, mà bản thân Tống Minh cũng vậy, chẳng lẽ Bạch Ca chỉ có thể nhận những nhân vật kiểu như nữ tu sĩ à.

“Reng…reng….”

Tưởng Hạo kinh ngạc, lấy điện thoại di động ra thấy cuộc gọi của Schilling, liền xoay người đến một góc không người rồi nhận điện thoại.

Bình thường nếu là nói chuyện hoặc là hạp lao, Schilling sẽ nhắn tin. Còn nếu trực tiếp gọi điện thì  thật sự có chuyện.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Có phải con đang ở Tân Cương.” Ngữ khí của  Schilling rất nghiêm túc.

“Đúng vậy.” Tưởng Hạo thầm nghĩ, lẽ nào hai vị trong nhà lại tới lần theo mình?

“Ta biết rồi.” Schilling thở dài nói: “Đừng nghịch, việc này không phải chuyện nhỏ, đoàn trưởng của quân đoàn Săn Ưng là anh em nhiều năm của Albert, Albert cũng không muốn có hiềm khích với ông ta.”

“Dạ?”

Tưởng Hạo nghi hoặc nhíu mày.

Tại sao anh nghe mà không hiểu một câu nào cả?

“Con đến Tân Cương là vì đi cùng với Loan Loan, em ấy tới nơi này quay phim.”

“Thì ra là như vậy…” Schilling thở phào nhẹ nhõm.

” Con không dính dáng vào chuyện này là tốt rồi.”

“Có phải là đã xảy ra chuyện gì không.” Trực giác của Tưởng Hạo cảm thấy đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Chính là anh em tốt của con, Lục Hoành Hành, trước đó vài ngày chẳng biết vì sao bỗng nhiên tự ý rời khỏi vị trí trong một nhiệm vụ của quân đoàn Săn Ưng, sau đó liền biến mất. Đoàn trưởng Săn Ưng nói bọn họ nhận được tin tình báo địa điểm cuối cùng thấy dấu vết của Lục Hoành Hành là ở Tân Cương.”

Tưởng Hạo hơi nhíu mày.

Trước đây ở tiểu đội thì chỉ có anh và Lục Hoành Hành là hai người Phương Đông, vì vậy đương nhiên là hai người càng thân nhau hơn, huấn luyện chung, cùng làm nhiệm vụ, cùng nhau dốc hết sức lực của mình leo lên vị trí cao hơn, từ lâu đã là huynh đệ vào sinh ra tử với nhau.

Đối với Tưởng Hạo mà nói, Lục Hoành Hành chính là anh em cả hai đời này.

Lục Hoành Hành mà anh biết là một người phong quang tuyết nguyệt(*), chứ không phải là một người phản bội lại quân đoàn bán đứng huynh đệ của mình.

(*) Ví von kiểu người có nhân phẩm thanh cao thuần khiết, lòng dạ khoáng đạt.

Việc này rất kỳ lạ, nhất định là có ẩn tình.

“Lowell, ta biết hai con có  quan hệ rất tốt, nhưng con tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ.”

“Con người sẽ thay đổi, bản thân con nên cẩn trọng một chút.”

“Ừm.” Tuy rằng tin chắc nhân cách làm người của Lục Hoành Hành, nhưng Tưởng Hạo cũng hiểu Schilling đang cân nhắc vì anh, sợ anh bị thương tổn, nên anh cũng xuôi theo ý của ông mà đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, gần như là trùng hợp, chỉ chốc lát sau di động liền vang lên lần thứ hai.

Là một dãy số lạ.

“A Hạo, tôi là lão Lục.”

—————

Sau khi kết thúc quá trình quay phim của một ngày thì đã là ban đêm, nhiệt độ trên sa mạc giữa ngày và đêm có chêch lệch rất lớn, đêm tối lạnh giá thấu xương, càng không phải nói đến chuyện bây giờ sắp đến mùa đông.

Sương Sương đưa cho Thư Loan một cái áo khoác.

Thư Loan theo bản năng liếc mắt nhìn về phía sau Sương Sương.

Tưởng Hạo không ở đây?

Sương Sương tự giác nói: “Tưởng Hạo nói có việc, nên ra ngoài một lát.”

“Ồ…”

Thư Loan kéo áo khoác, dừng một lúc sau đó vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ấy không nói đi nơi nào sao?”

“Không có.” Sương Sương suy nghĩ một chút nói: “Nhưng nơi mà chúng ta đang ở là hoang sơn dã lĩnh, muốn vào thị trấn cũng chỉ có một đường, muốn biết anh ta đi nơi nào chỉ cần đi hỏi bảo vệ một câu, nhìn theo phương hướng lúc rời đi của anh ta  chắc hẳn là có thể biết.”

Thư Loan gật đầu, nghĩ dù sao cũng rảnh rỗi, dứt khoát  đi tìm bảo vệ hỏi thử.

Đi tới lối dẫn về phía cửa chính, Thư Loan gặp phải Tống Minh.

Phim trường quay phim bị vây lên, cũng có không ít lối ra. Thư Loan cũng không biết Tưởng Hạo đi từ cửa nào để đi ra ngoài, liền hỏi: “Tống tiên sinh, anh có nhìn thấy Tưởng Hạo đi qua chỗ này không?”

“Không thấy.” Tống Minh nhìn cũng không nhìn Thư Loan lấy một cái, mặt không hề có cảm xúc  đi tới bên cạnh cậu.

“Ghê tởm.”

Thư Loan mơ hồ nghe thấy Tống Minh nhẹ nhàng nói ra câu nói này khi đi ngang qua người cậu.

Bước chân Thư Loan dừng lại, xoay người nhíu mày nói: “Anh nói cái gì?”

Tống Minh cũng không có gì lo sợ, ôm ngực nói: “Tao nói, mày và Tưởng Hạo thật ghê tởm.”

Hai mắt Thư Loan híp lại.