Các chương trình thực tế có sự tồn tại rất vi diệu, với mô típ là thử thách IQ và EQ (*) của những minh tinh tham gia. Nếu có biểu hiện tốt, thu hút tỉ lệ người xem cao, thì bạn có thể trở nổi tiếng hơn rất nhiều; nếu có biểu hiện không tốt, sẽ bị hắc (**) tới mức không thể ngẩng mặt lên được. Giống chơi game vậy, bạn chơi quá tích cực thì người ta sẽ nói bạn quá hiếu thắng, không biết nhường người khác; bạn chơi không tích cực thì lại mắng bạn xem thường người khác, không tôn trọng tiết mục của chương trình và không tôn trọng khán giả.
(*) IQ: là viết tắt của cụm từ “lntelligent Quotient” trong tiếng anh, có nghĩa là chỉ số thông minh. Là một khái niệm được đưa ra vào cuối thế kỷ 19 bởi nhà khoa học Francis Galton người Anh.
Chỉ số IQ là một tính trạng số lượng được dùng để định giá trị thông minh của một người.
EQ: là viết tắt của Emotional Quotient có nghĩa là chỉ số cảm xúc – Một tính trạng số lượng được dùng để đo lường trí tưởng tượng, sáng tạo của một người.
(**) Hắc: Vin vào sai lầm của minh tinh mà bôi nhọ người ấy, có khi là là một sai lầm nho nhỏ nhưng có thể tạo thành scandal lớn.
Các chương trình truyền hình thực tế diễn ra ngoài trời như «Những người vĩ đại» vẫn được định nghĩa bằng cụm từ “Chuyên nghiệp”. Thậm chí còn khá khó khăn vì người chơi phải trải nghiệm những nghề nghiệp đặc biệt ở các quốc gia khác nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên Thư Loan tham gia chương trình thực tế.
Chung quy lại thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ có lần đầu tiên.
Thư Loan suy nghĩ một chút, rồi gửi tin nhắn bảo Sương Sương chuẩn bị hành lý cho mình. Tin nhắn vừa gửi đi không tới mấy phút sau, di động liền vang lên.
“Loan Loan! Tối mai chúng ta sẽ có cuộc họp bàn về sản phẩm mới tung ra thị trường của hãng đồng hồ đeo tay Gixx, cậu nhớ không?”
“Ừm.”
“Biết rồi thì sau khi kết thúc chương trình cậu chớ vội đi, chúng ta mời ông chủ của hãng đó một bữa cơm?”
Thư Loan nói: “Tôi có hẹn rồi.”
“… Ai?” Sương Sương rất khiếp sợ, Thư Loan có hẹn riêng cơ à?
“Tưởng Hạo.”
Đầu bên kia của di động im lặng một lúc, sau đó Sương Sương mới nói: “Loan Loan, cậu có nghĩ tới hay không, gần đây Tưởng Hạo cứ thân cận cùng cậu là vì mục đích gì?”
Thư Loan hơi nhíu mày.
“Tưởng Hạo là người mới xuất đạo, cứ thân thiết cùng cậu mãi thì cũng sẽ có lợi cho anh ta. Có điều anh ta thật sự đã cứu cậu một mạng, ngày mai cậu lấy phần ân tình trả lại anh ta đi, sau đó không nên dây dưa có liên quan gì nữa, đừng để bị lợi dụng.”
Trong đầu Thư Loan hiện lên khuôn mặt ôn hòa của Trình Tu Hảo.
Nhưng Tưởng Hạo không phải hắn, hai người bọn họ cũng không giống nhau. Thư Loan tùy ý “Ừ” một tiếng, liền cúp điện thoại.
Chuyện mà Sương Sương gọi là ân tình chính là để cho Tưởng Hạo tham gia vào buổi họp báo diễn ra vào ngày hôm sau cùng với Thư Loan. Hai người sẽ cùng nhau đứng ở trên sân khấu chụp ảnh, kí tên v….v. Bộ phim của Tưởng Hạo cũng sắp phát hành, nếu bây giờ có thể xuất hiện trong cùng một khung hình với Thư Loan sẽ có lợi cho bộ phim sắp ra mắt, khiến cho nó trở nên nổi tiếng hơn.
“Chúng tôi xin mời người phát ngôn đại diện cho sản phẩm mới lần này — Thư tiên sinh và người tới đây góp vui — Tưởng tiên sinh lên sân khấu”
Bên trong đại sảnh của khách sạn treo đầy bóng bay màu vàng, ánh đèn rực rỡ và đám đông nhộn nhịp. Trong sự cổ vũ của người hâm mộ, Thư Loan và Tưởng Hạo lên sân khấu.
Trên người Thư Loan và Tưởng Hạo đều mặc âu phục có màu rượu sâm banh, khi hai người lên sân khấu ánh đèn cũng tập trung chiếu vào hai người. Thư Loan nâng cao cổ tay để lộ ra cái đồng hồ nam, có màu rượu sâm banh giống như âu phục và nói: “Đồng hồ có thiết kế mới của hãng Gixx sẽ ra mắt vào mùa xuân, với màu vàng cao quý nâng cao khí chất cao quý của bạn”
Khán giả phía dưới đài đều hét chói tai, hầu như tất cả fan của Thư Loan đã vò nát chiếc quạt mà khách sạn phát cho. Những người có mặt ở đây chỉ là một phần nhỏ fan hâm mộ may mắn có được thư mời mà thôi, số còn lại đều bị bảo vệ ngăn cản nghiêm ngặt ở bên ngoài khách sạn.
Trước tiên người dẫn chương trình sẽ giao lưu trò chuyện cùng hai người, sau đó đến phần chụp ảnh cùng những fan may mắn nhận rút thăm trúng thưởng, Thư Loan và Tưởng Hạo sẽ đứng trước tấm poster lớn chụp ảnh chung với fan, một người có quý khí hơn người, một người thì quyến rũ tự nhiên, bức ảnh nhanh chóng được lan truyền khắp Weibo.
Sau khi kết thúc Tưởng Hạo dẫn theo Thư Loan ra khỏi khách sạn từ cửa sau.
“Cậu đã đồng ý với tôi, chúng ta sẽ cùng đi ăn khuya?”
Thời điểm này mùa đông đã trôi qua, cây cối ven đường cũng đã nở đầy hoa. Trong bóng đêm, Tưởng Hạo kéo Thư Loan đến xe của mình và nói: “Tôi biết có một hàng bán đồ ăn rất ngon, hơn nữa địa điểm cũng đảm bảo tính bí mật.”
Thư Loan tránh khỏi tay Tưởng Hạo rồi nói: “Anh tiếp cận tôi có mục đích gì?”
“Cái gì?” Tưởng Hạo sững sờ trong chốc lát.
Trong lòng Thư Loan có cảm giác mơ hồ rằng Tưởng Hạo không phải loại người như Sương Sương đã nói, nhưng cậu không khống chế được bản thân mình bộc lộ ra dáng vẻ tra hỏi sắc bén.
“Không phải là trước đây tôi đã nói với cậu rồi sao?” Tưởng Hạo nhướn mày và mỉm cười, lời nói cũng mang theo thâm ý: “Tại sao cậu lại giả vờ quên cơ chứ?”
Hai tay Thư Loan ôm ngực, hơi ngẩng đầu lẩm bẩm nói: “Anh muốn tôi giúp anh tuyên truyền, hay là muốn chọn được một kịch bản tốt? Anh cứ nói trước đi, như vậy thì chúng ta cũng dễ thương lượng hơn.”
Nhìn Thư Loan dùng dáng vẻ ở trên cao nhìn xuống, trong mắt cũng ẩn giấu mấy phần quan sát để nhìn mình, trong lòng Tưởng Hạo hơi động, anh hơi nhíu mày.
“Thư Loan, đừng gây rối.”
Ngữ khí của Tưởng Hạo không tự chủ được mà trở nên nghiêm khắc. Một tay mở cửa xe, một tay giơ lên muốn đỡ ở vai Thư Loan, nhưng mà Tưởng Hạo còn không tới kịp nói cái gì, lại bị Thư Loan lần thứ hai tránh thoát.
“Thư Loan.”
Thời điểm này sắc mặt của Tưởng Hạo không được tốt lắm. Đời trước…
Đời trước vẻ mặt và bộ dạng của Thư Loan cũng như thế này, nằm trong bồn tắm, nhìn anh như đang thị uy, không biết là có suy nghĩ và muốn chứng minh cái gì. Tưởng Hạo cực kỳ hận ánh mắt như thế.
Đây chính là vảy ngược của Tưởng Hạo.
Thư Loan không thể ngờ rằng một người luôn luôn ôn hòa như Tưởng Hạo đột nhiên lại nghiêm mật với mình, cậu hừ lạnh một tiếng, ném mạnh cái túi của nhãn hiệu Gixx mà mình đang cầm trong tay về phía Tưởng Hạo, sau đó xoay người rời đi.
Tưởng Hạo ôm cái túi, trợn mắt há hốc mồm.
——————
Tưởng Hạo thật sự không hề mong đợi tình huống hai người ở cùng một chung cư, cùng một tầng, lái hai cái xe một trước một sau về nhà.
Sau khi một mình trở về nhà, trước khi ngủ Tưởng Hạo dùng điện thoại di động lên mạng, muốn lưu lại bức ảnh anh chụp chung với Thư Loan ở buổi họp báo, mới biết internet đang rất náo nhiệt vì hai người.
Tag “Thư Loan và diễn viên mới có xích mích với nhau đang được lên hot search ở trên mạng.
Và có thêm một số tin khác như :
“Sau buổi họp báo Thư Loan và diễn viên mới xảy ra tranh chấp và đã động thủ?”
“Bởi vì có khiếm khuyết trong tính cách nên Thư Loan gây thù hằn lần thứ hai?”
Tưởng Hạo nhìn một chút, hóa ra cảnh tượng anh và Thư Loan cãi nhau ở cửa sau của khách sạn đã bị người ta quay được. Bởi vì người quay trộm ở vị trí cách bọn họ một quãng khá xa, hơn nữa thanh âm nói chuyện của hai người cũng không lớn, vì vậy video chỉ có tiếng gió thổi, chứ không ghi lại được thanh âm của hai người.
Trong video, Tưởng Hạo và Thư Loan tán gẫu trong chốc lát, bỗng nhiên sắc mặt hai người thay đổi. Vẻ mặt Tưởng Hạo trở nên hung ác kéo Thư Loan, nhưng cậu đã tấn công lại anh bằng một cái túi.
Nhìn qua thật sự giống như là có quan hệ không tốt…
Tưởng Hạo đỡ trán, mà video có vị trí dưới cùng đã thăng cấp thành chủ đề hot. Tất cả mọi người đều nói rằng Thư Loan có nhiều fan, nhưng cũng có nhiều antifan, lần này là cuộc chiến giữa “fan chân chính”, antifan và một lượng ít fan của Tượng Hạo ồn ào, náo nhiệt giống như là Tết sắp đến.
[ Chậc chậc, Ảnh đế của nhà các ngươi thật sự là một người có phong độ a, động thủ đánh người cái gì, thật sự rất sợ hãi nha ]
[ Đây gọi là “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa”. Ảnh Đế lại gây hấn cùng người khác làm rối tung mọi chuyện lên, thử hỏi xem trong giới showbiz này còn có ai có thể chịu đựng được cậu ta nha }
Tưởng Hạo hơi nhíu mày, sau khi nhìn thấy comment của fan chân chính phản kích lại để bênh vực idol, lại càng thêm dở khóc dở cười.
[Cái người tên là Tưởng Hạo kia cũng không phải kẻ tốt! Ai là người không có phong độ thì cũng chưa biết đâu, nhỡ đâu anh ta đã nói lời khó nghe với Loan Loan, để chọc tức Loan Loan ]
[ Đồng ý với lầu trên, Loan Loan của chúng ta chẳng bao giờ bon chen tính toán với người khác, chưa từng tức giận như vậy. Không phải là một diễn viên mới thôi sao, ngay cả tác phẩm tiêu biểu cũng không có, thế mà dám kiêu ngạo lớn lối như vậy? ]
Không đúng! Phương hướng này không đúng? Tưởng Hạo nằm không cũng trúng đạn, chỉ có thể hò hét ở trong lòng, chúng ta là người cùng đội a!
Tưởng Hạo không thể kiềm chế nổi mà đăng nhập và bình luận luôn.
[Lẽ nào chỉ có một mình ta là cảm thấy Loan Loan và Tưởng Hạo rất tình cảm sao? Lẽ nào các ngươi không nhận thấy đây căn bản là hiện trường cãi nhau của một cặp tình nhân sao? Lẽ nào các ngươi không thấy cách cư xử của Loan Loan giống như đang cáu kỉnh làm nũng sao? ]
Bình luận vừa được đăng lên không tới một phút sau đã có người trả lời.
[ Không cảm thấy, đừng có mà quấy nhiễu, lăn ra chỗ khác chơi đi.]
Tưởng Hạo: …
Tưởng Hạo mỉm cười, tự mình trả lời bình luận kia, khiến cho em gái này mới là người phải lăn ra chỗ khác.
[ Ta tin rằng Loan Loan và Tưởng Hạo có quan hệ tốt, nếu như sau này mọi chuyện được sáng tỏ, chứng minh ta nói sai, ta sẽ trực tiếp ăn tường (*)]
(*) Ăn tường = Ăn liệng: một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản nghĩa là ăn phân.
( Cám ơn sự giúp đỡ của chị Lan Hương)
Em gái cũng quay lại trả lời comment.
[ Được thôi! Ai sợ ai, nếu như ngươi nói đúng, ta cũng sẽ trực tiếp ăn tường! ]
Tưởng Hạo gãi gãi cằm, như vậy có được không?
Bình luận của bọn họ bị đẩy lên, một lượng lớn dân chúng sẽ chờ được xem ăn tường trực tiếp.
Tưởng Hạo cười tắt điện thoại di động.
Nằm ở trên giường mình, sau khi suy nghĩ một chút, Tưởng Hạo lại lấy điện thoại di động ra lần nữa để mở app Wechat.
Chỉ có một cuộc trò chuyện được xếp ở vị trí đầu tiên là của Thư Loan, Tưởng Hạo đổi lại tên của Thư Loan thành “Tiểu công cử” (*).
(*) Tiểu công cử có phát âm đọc gần giống Tiểu công chúa.
“Ngủ ngon.”