Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 164




Giang Diệu choáng váng, phản ứng lại liền muốn cười. Nhìn mặt Lục Lưu đen thui, nên không dám cười ra tiếng, chỉ nỗ lực khống chế cong khóe miệng lên. 

Nhưng không ngờ vẫn bị hắn nhìn thấy. 

Nam nhân rất sĩ diện, giơ tay làm ra bộ dáng muốn đánh mông nhỏ của nhi tử mập. Thí. Khó khăn lắm nhi tử mập mới chịu ăn no rồi ngủ, sao Giang Diệu cam lòng để Lục Lưu đánh thức nhi tử đây? Nàng lập tức bảo vệ nhi tử, nói với Lục Lưu: “Ai, không cho phép chàng làm bậy.” Điệu bộ này, nếu Lục Lưu cả gan dám đánh nhi tử của nàng, nàng nhất định sẽ liều mạng với hắn.

Giang Diệu nghĩ rằng: Nhi tử còn nhỏ xíu, mà hắn lại là một nam nhân trưởng thành, tính toán với mộtnhi tử làm gì? 

Dưới cái nhìn của nàng, ngay cả nhi tử đánh rắm, đều sẽ thành đáng yêu. Hơn nữa không thúi chút nào. 

Giang Diệu cười quay đầu, cẩn thận từng li từng tí ôm nhi tử nằm xuống, thấy Lục Lưu giơ tay, Giang Diệu muốn lên tiếng, lại nghe nam nhân mở miệng nói: “Yên tâm…”

không chỉ không đánh đòn, mà giọng điệu này, dường như đã cố gắng giảm thấp đến hết mức. 

Do lo lắng đánh thức đứa nhỏ này đây mà.

Khóe miệng Giang Diệu cong lên, nương theo tay Lục Lưu đặt nhi tử nằm ngang. Hài tử mới đầy tháng, tất nhiên chỉ biết ăn rồi ngủ, những lúc thức giấc, vui vẻ thì cười một tiếng, không vui thì vừa khóc vừa náo, tùy theo tâm trạng của mình, ngay cả lão thiên vương cũng không thèm để vào mắt.

Nếu không phải vậy...

thì có ai cả gan dám đánh rắm vào mặt Lục Lưu đây? 

Nhi tử không chịu thua kém. Làm Giang Diệu không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác tự hào, cảm thấy sau này nhi tử càng có tương lai hơn cả cha nó... Giang Diệu là một mẫu thân thương nhi tử, tất nhiên cũng phải làm tròn bổn phận của một thê tử tốt, lập tức cho Lục Lưu bậc thang leo xuống, nói: “Triệt nhi còn nhỏ, chàng đừng để bụng, nha?”

Lục Lưu không lên tiếng, nhưng giữa hai lông mày đúng là ôn hòa hơn chút. 

Giang Diệu đặt nó vào bên trong cái nôi, dặn Bảo Cân Bảo Lục và nhũ mẫu có nhiệm vụ gác đêm vào tối nay, sau đó mới theo Lục Lưu trở về phòng mình. 

Buổi tối có hơi quạnh quẽ, yên ắng, hai người đi chung với nhau, rất có cảm giác. Giang Diệu là mộtngười thích náo nhiệt, nhưng ở chung với Lục Lưu một thời gian dài, hình như cũng thích bầu không khí yên tĩnh này. Nàng nhìn nam nhân anh tuấn cao to bên cạnh, trong lòng vừa thỏa mãn vừa cảm thấy chân thật.

Trông hắn dường như còn tính toán cáu kỉnh, Giang Diệu liền thuận thế kéo cánh tay của hắn, nói: “Chờ Triệt nhi lớn một chút, sẽ cho chàng dạy dỗ nó, nếu chàng nghiêm khắc với nó, ta cũng không phản đối nửa câu…” Có một số việc, Giang Diệu phân chia rất rõ ràng. Nàng từng nhìn thấy hình ảnh cha dạy dỗ các ca ca, hiểu được cha mẹ phải hơi nghiêm khắc một chút, có người đảm vai tức giận, một người nhận diễn vai phản diện, mới có thể dạy hài tử nên người được. Còn nàng, sợ là nghiêm khắc khôngđược... Nên nhiệm vụ này cứ giao cho Lục Lưu đi. Dù sao chỉ cần hắn trầm mặt xuống, cũng đã cực kỳ dọa người. 

Quả nhiên, thê tử chủ động thân cận, sắc mặt Lục Lưu tốt hơn rất nhiều, lập tức khôi phục dáng vẻ như gió xuân ấm áp. Nghe thê tử mềm mại nói, Lục Lưu trả lời: “Đến lúc đó nàng đừng đau lòng.”

Nàng mà không phản đổi hắn, hắn mới không tin. 

Giang Diệu đáp: “Đều nghe lời chàng.”

Lần này, liền làm tâm tình nam nhân hòa hoãn trở lại. 

Bỗng nhiên Giang Diệu nhớ đến mẫu thân mình: “... Chàng nhìn thử đi, mẫu thân ta thương chàng nhiều như thế nào, vừa rồi ta vốn muốn trò chuyện với mẫu thân thêm một lát nữa, rồi muốn ăn vạ ở đó không chịu đi, nhưng mẫu thân ta lại nói, những ngày ta mang thai ở cữ, chàng chăm sóc ta cực khổ, hôm nay ta hết cữ rồi, nên phải cố gắng mà hầu hạ phu quân, thỏa mãn chàng mới phải. Quả thậtmẫu thân ta xem chàng là con ruột luôn rồi.” Câu cuối cùng, đúng là có chút vị chua nhàn nhạt, dù sao mẫu thân nàng thương nàng nhất mà. 

Lục Lưu nói: “Ăn vạ không đi? Nàng dám làm thật thử xem?”

Nàng đã nắm được trọng điểm. Tất nhiên Giang Diệu đơn giản không nói, theo hắn trở về phòng ngủ.

Sau khi tắm táp rửa mặt xong. Giang Diệu bị phu quân mình ôm vào lòng, bởi vì ở cữ nên không thể tắm rửa làm cả người rất khó chịu, hiện tại ở trong lồng ngực của hắn tìm một vị trí thoải mái, nóinhững chuyện phiếm trong nhà với hắn, sau đó tất nhiên phải thân mật một phen. Khắc sau, hai vợ chồng cũng không làm nữa, chỉ ôm rồi hôn nhẹ, nhưng vẫn ngọt ngào kỳ lạ. 

Chí ít Giang Diệu cảm thấy, hiện tại bản thân nàng sắp bị ngọt ngào đến tan ra. 

Thế cuộc Vọng Thành thay đổi không lường trước được, nếu sau này trở lại, cũng không biết còn có thể hưởng thụ loại cảm giác vui mừng này nữa không, nên bây giờ phải hưởng thụ nhiều chút.



Lúc Kiều Thị và Giang Thừa Ngạn đến Dân Châu, vì muốn nhìn đứa nhỏ do muội muội sinh ra, bây giờ nhìn muội muội đã qua thời khắc nguy nan, còn đứa nhỏ béo trắng mũm mĩm người gặp người thích, tất nhiên cũng yên lòng.

Vọng Thành cách Dân Châu rất xa, hai người ở bảy, tám ngày, mới chịu trở về. Mấy ngày nay Kiều thị quan sát con rể, căn dặn khuê nữ nhiều việc, muốn nàng làm một thê tử hiền lành, cố gắng sinh sống với con rể thật tốt. 

Tuy Giang Diệu không nỡ, nhưng cũng hiểu rằng mẫu thân không thể ở lâu. Mấy ngày nay nàng dành hết thời gian ở chung vớ Kiều Thị, trò chuyện, chơi với nhi tử nhi tử, ngày ngày dần dần trôi qua. Có hài tử, những ngày này giống như trôi qua đặc biệt nhanh. Đêm trước ngày rời đi, Kiều thị mới nói với khuê nữ ngày mai bà phải trở về. 

Giang Diệu đồng ý, viền mắt đỏ ửng, lập tức về phòng chuẩn bị, sai Hứa ma ma mang một ít đặc sản Dân Châu theo về. Nhưng không ngờ, Hứa ma ma đã chuẩn bị kỹ càng hết mọi thứ.

Giang Diệu kinh ngạc không ngớt, Hứa ma ma nhân tiện nói: “Hai ngày trước Vương gia tự mình suy nghĩ rồi viết ra, sai lão nô đi chuẩn bị”.

Thấy Hứa ma ma cầm tờ giấy, phía trên viết tỉ mỉ những thứ đồ cần mua, thậm chí ngay cả trà hoa nhài ở Dân Châu mà mẫu thân nàng thích nhất, còn có mứt điêu mai ở Dân Châu, cũng được tỉ mỉ chuẩn bị kỹ càng, đặc biệt còn ghi chú thêm đi tới cửa hàng nào mua. Phần còn lại, là chuẩn bị vài đồ chơi nhỏcho chất nhi chất nữ chưa gặp mặt. 

Giang Diệu ngơ ngác nhìn hồi lâu, lại nhìn mười mấy rương da đóng kín được bằng gỗ hoàng hoa lê (1) đặt chỉnh tề trong phòng.

(1) Gỗ hoàng hoa lê: Ở Trung Quốc, người ta gọi gỗ sưa là hoàng hoa lê.gỗ này đã được dùng để sản xuất những vật dụng đắt giá. Hoàng hoa lê Hải Nam được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc.

Hứa ma ma cũng không nhịn được nói: “Vương gia thật đúng là tỉ mỉ…”

Cũng không phải sao? Đây vốn là chuyện nàng nên làm, nhưng lại để hắn một người bận rộn cả ngày chuẩn bị thay nàng. 

Giang Diệu cảm thấy, kỳ thực Lục Lưu không có chút tật xấu nào, người khác đối xử hắn tốt một phần, hắn liền báo đáp người ta gấp trăm ngàn lần.

Thí dụ như ngày hôm trước mẫu thân nàng tự mình xuống bếp nấu canh, khẩu vị đó Lục Lưu khôngthích, nhưng vẫn nể tình uống, mà như thế vẫn chưa đủ, dù mẫu thân nàng đi rồi, hắn vẫn ngoan ngoãn uống hết canh vào bụng. 

Chẳng trách mẫu thân nàng không hề lo lắng cho Lục Lưu, chỉ căn dặn nàng phải quý trọng Lục Lưu -- phu quân tốt như vậy, nếu nàng không nắm chặt, đó mới chính là ngốc.

Hứa ma ma thấy Vương phi sững sờ, hỏi: “Vương phi xem xét lại, xem có thiếu mất cái gì không?”.

Giang Diệu lắc đầu, nói: “... không thiếu”.

không chỉ không thiếu, ngược lại có vài thứ, mà ngay cả nàng không nghĩ tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Lưu và thê từ đến bến tàu, tự mình tiễn Kiều Thị và Giang Thừa Ngạn.

Nhìn mẫu thân và ca ca đứng ở đầu thuyền, trong lòng Giang Diệu mười lần không nỡ, chóp mũi cay xè, nước mắt không khống chế được rơi xuống. Cái cảm giác này, giống như lúc nàng và Lục Lưu rời đi đến Dân Châu, khi đó mới sáng sớm đã lên thuyền với Lục Lưu, trời tối om, trước ngày hôm đó nàng đã đitới Trấn Quốc Công phủ, tất nhiên ngày hôm sau mọi người không cần tiễn nàng nữa. Nhưng còn bây giờ, nàng trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. 

Lục Lưu biết nàng khổ sở trong lòng, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh nàng một lúc, nhìn thuyền càng lúc càng xa, cho đến khi mất hút, mới nắm tay của vợ, lên xe ngựa hồi phủ.

Trong xe ngựa, Lục Lưu thấy tâm trạng thê tử không tốt, biết trong lòng nàng không nỡ, nên ánh mắt hắn khi nhìn nàng, có thêm mấy phần ôn nhu. hắn đã cố gắng đối xử thật tốt với nàng, nhưng chung quy vẫn không thể thay thế vị trí người thân trong lòng nàng... Lục Lưu duỗi cánh tay ra, ôm thê tử dựa vào trong ngực, hôn nhẹ thái dương nàng, kêu: “Diệu Diệu…”.

Lúc này Giang Diệu mới hoàn hồn nhìn hắn.

Nàng ở trước mặt Lục Lưu, dù có che giấu đến mức nào, nhưng hiện tại cũng hoàn toàn bại lộ toàn bộ tâm trạng của nàng... Trong lòng Giang Diệu “lộp bộp” một tiếng, nàng chỉ nhớ mẫu thân và ca ca, nên mới quên mất hắn. Giang Diệu nghĩ, Lục Lưu yêu nàng, có lẽ có một phần nhỏ nguyên nhân trong đó, chính là bởi vì thân nhân của nàng -- hoàn cảnh gia đình như vậy, hắn chưa từng trải qua, nhưng hết sức khát vọng.

Giang Diệu mỉm cười, ôm cánh tay của hắn, thêm gần gũi với hắn một chút, nói: “Quả thật ta rất khó chịu, nhưng mà Lục Lưu, những lời mẫu thân ta nói ta cảm thấy rất có đạo lý... Nữ tử sau khi lập gia đình, người thân thiết với mình nhất, chính là phu quân”.

Vị trí phu quân, ngay cả nhi nữ cũng không thay thế được. Sau khi nhi nữ lớn lên, ai ai cũng lập gia đình, chỉ có phu quân, mới bên cạnh mình cả một đời. 

Nhìn Lục Lưu ngây ngốc, trong lòng Giang Diệu rất có cảm giác thành công. Thầm nghĩ: Nam nhân này, thật là dễ dụ, mới chút xíu đã thấy thỏa mãn rồi. 

Chỉ là hai vợ chồng nhỏ ngọt ngào hồi phủ thì, đột nhiên phát hiện bình thường Tuyên Vương phủ rất yên tĩnh trật tự, nhưng bị một hán tử thô lỗ làm náo loạn lên.