Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 126




Tên Lục Hành Chu này cũng ra dáng lắm, nhưng trong đầu thì toàn là rơm rạ!

Giang Diệu tức giận đến không kiềm chế được, nhìn thấy y bày ra bộ dáng chính nghĩa, còn nàng hiển nhiên là trở thành người độc ác. Nhất thời Giang Diệu cũng không thèm hái hạt sen nữa, liền nắm cánh tay của Bình nhi đi tới hướng Ngọc Bàn Viện muốn bôi thuốc thay cậu bé. Vậy mà mới vừa quay người lại, đã thấy Lục Hành Chu thẳng tắp đứng ở trước mặt, mặt không chút thay đổi nói: “Làm phiền Tam thẩm thẩm đưa Nhị đệ cho ta, ta dẫn đệ ấy trở về bôi thuốc.”

Giang Diệu hít sâu một hơi, không thèm nhìn mặt Lục Hành Chu, mà nắm tay nhỏ mũm mĩm của Bình nhi, cúi đầu hỏi, “Tam thẩm thẩm mang Bình nhi đi thoa thuốc. Bình nhi muốn đi cùng Đại công tử, hay là đi chung với Tam thẩm thẩm?”

Lời nói nhỏ nhẹ ngọt ngào như vậy, trông không khác gì một cô nương dịu dàng thiện lương. Tuy nhiên Lục Hành Chu cảm thấy nàng đang làm bộ làm tịch. Bình thường Bình nhi hơi gần gũi với y, nhưng Giang Diệu này vào cửa chỉ có mười mấy ngày, tất nhiên Bình nhi thân cận với y hơn rồi. Y thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt đối với Giang Diệu, lại nở nụ cười ôn hòa nhìn Bình nhi đang sợ hãi, đưa tay ra với hắn, nói, “Bình nhi ngoan, Đại ca dẫn đệ đi bôi thuốc, thoa thuốc lên mặt thì sẽ không đau nữa.”

Bình nhi có chút khó khăn. Dù sao bình thường quan hệ giữa cậu với vị Đại ca Lục Hành Chu này cũng khá tốt. Có món nào ngon hay trò chơi gì vui, đều sẽ mang đến cho cậu, còn không chê cậu ngu ngốc dạy cậu đọc sách viết chữ. Chỉ là Tam thẩm thẩm cũng rất tốt, còn thường xuyên làm bánh ngọt cho cậu ăn. Bình nhi ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn mặt Lục Hành Chu, lại nghiêng đầu, nhìn mặt Tam thẩm thẩm bên cạnh một chút. Dù tuổi cậu còn nhỏ, lại không được thông minh cho lắm, nhưng bây giờ Bình nhi cũng hiểu rằng Đại ca nghĩ rằng Tam thẩm thẩm là người xấu.

Cân nhắc một phen, Bình nhi mới hơi di chuyển bước chân, đi tới gần bên cạnh Giang Diệu.

Tuy cậu không lên tiếng, nhưng hành đồng này của cậu, cũng đã nói lên quyết định. Giang Diệu nhìn mặt Lục Hành Chu trầm xuống, nắm tay thật chặt, chỉ cảm thấy kiếp trước nàng có mắt không tròng, lại đi coi trọng một người như thế. Chính nhân quân tử cái gì, thì ra chỉ là một tên ngu xuẩn không phân biệt thị phi!

Giang Diệu nắm tay Bình nhi trở về Ngọc Bàn Viện, giúp Bình nhi thoa thuốc, mới để Vương mama dẫn Bình nhi trở về.

Vương mama nhát gan, là một người rất sợ gây chuyện, nhưng sau khi ở chung được vài lần cũng có thể nhìn ra sự việc bên trong, trông Vương phi như thế thôi nhưng lại là người thiện lương hòa ái, khônghề kiêu ngạo một chút nào. Lại nhớ tới thái độ của Đại công tử trước đây, biết được hôm nay để vị tiểu Vương phi này bị ủy khuất rồi, mới nói: “Vương phi, kỳ thực do Đại công tử quá quan tâm nên khôngphân biệt được đúng sai, hiểu lầm Vương phi. Chờ lát nữa lão nô sẽ nói rõ ràng cho Đại công tử biết...”

Thoa thuốc cho Bình nhi xong, lửa giận trong lòng Giang Diệu cũng không còn nữa. Dù sao Lục Hành Chu đối với nàng cũng chỉ là người qua đường không đáng quan tâm, nàng cần gì phải để ý mình trong mắt y như thế nào? Giang Diệu đưa một miếng bánh hoa quế cho Bình nhi, nhìn mắt to sạch sẽ trong suốt của cậu, liền cảm thấy tâm tình thật tốt. Tên đó, còn không biết phân biệt đúng sai bằng một nam hài bốn tuổi.

Giang Diệu nói: “không cần. Mama mang Nhị công tử trở về đi.”

Vương mama suy nghĩ một chút, cũng hiểu rõ hành động này không ổn lắm. Dù sao tiểu Vương phi này nhỏ hơn Đại công tử tới mấy tuổi, đều là nam nữ tuổi còn trẻ, không nên liên lụy nhau quá nhiều, nhưng mà dù sao cũng sẽ bị người khác nói lời gièm pha. Bà lại nghĩ Đại công tử là người thông minh, có lẽ hôm nay chỉ nhất thời hồ đồ, ngày mai sẽ tự mình hiểu rõ mọi chuyện, đến một thời điểm nào đó tự nhiên sẽ không còn thành kiến với tiểu Vương phi.

Nghĩ như vậy, Vương mama liền nở nụ cười, mang theo Bình nhi trở về Mai Viên của Nhị phu nhân.

Vương mama và Bình nhi vừa đi xong, Bảo Lục vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng lại chu miệng, bất mãn nói: “Vương phi, chuyện này ngài nhất định phải nói cho Vương gia biết, tự nhiên ngài không làm gì cũng chịu oan ức? Ngài là trưởng bối của Đại công tử, cho dù ngài thật sự làm sai chuyện gì đi nữa, sao có thể tới phiên y chỉ trích?” Nàng thấy Vương phi không nói lời nào, bĩu bĩu môi nói, “... Đổi lại là nô tỳ sẽ không nuốt trôi được cơn giận này.”

Tất nhiên Giang Diệu tin rằng, nếu như mình nói việc này cho Lục Lưu biết, nhất định Lục Lưu sẽ giúp nàng giáo huấn Lục Hành Chu một phen. Có điều, nàng vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, theo lý thuyết lão Vương phi đã tạ thế lâu như vậy, tiền nhậm Tuyên Vương cũng không còn, hiện nay Lục Lưu là chủ nhân của vương phủ, mà hai thứ huynh ở phủ Tuyên Vương nên phải chuyển đi nơi khác mới phải, vì sao còn để Lục Lưu nuôi? Tuy rằng Giang Diệu không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được, Lục Lưu cũng không phải là loại người thiện lương gì mấy. 

Trong lòng Giang Diệu rất nghi ngờ, vốn muốn gọi Hà mama tới hỏi một chút, nhưng suy nghĩ cẩn thận, vẫn quyết định buổi tối tự mình hỏi Lục Lưu thì hơn.

Chờ buổi tối lúc Lục Lưu lúc trở về, Giang Diệu mới tiến lên đón, nói: “Hôm nay đúng là rất sớm." So với hôm qua sớm hơn nữa canh giờ, còn chưa tới thời gian ăn tối nữa.

Giang Diệu dẫn hắn đi tới phía sau tấm bình phong, thay hắn cởi cẩm y hoa phục, đổi thành một bộ ở nhà màu xanh đệm thêu hoa văn hàng lụa thẳng chuế.

Nàng còn chưa mặc áo hoàn chỉnh cho hắn, vậy mà cánh tay người này đã vòng qua, ôm sát người Giang Diệu, sau đó cúi đầu hôn miệng nàng.

Bọn nha hoàn đang chờ ở bên ngoài, hơn nữa khi nhìn xuyên thấu qua tấm bình phong, có thể thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, chỉ cần quan sát một chút lập tức có thể nhìn ra bọn họ đang làm gì. Giang Diệu mắc cỡ không dấu mặt vào đâu được, đưa tay véo ở eo hắn mấy lần, để hắn dừng lại.

Lục Lưu hôn một trận, cuối cùng còn chưa đã thèm ở nàng ngoài miệng liếm liếm mấy cái, nói: “Mấy ngày nữa chính là sinh thần của Hoàng hậu, hôm nay Hoàng thượng cố ý nói với ta, ngày hôm đó nhất định phải mời nàng tiến cung.”

Nghĩ đến từ sau lần săn bắn ở Tây Sơn, sợ là Cảnh Huệ Đế đã động lòng với Hoắc Tuyền, hiện nay Hoắc Tuyền mang thai, Cảnh Huệ Đế quan tâm lo lắng chu đáo không thôi. Bây giờ Hoắc Tuyền tiến cung, Cảnh Huệ Đế đã chỉ đích danh muốn mời nàng tới đó, cũng là vì muốn tạo niềm vui cho Hoắc Tuyền. Tuy không biết trong lòng Hoắc Tuyền nghĩ như thế nào, nhưng hiện nay vị trí Hoàng hậu nàng ấy làm rất tốt, nếu lần mang thai này là một nhi tử, dựa vào suy nghĩ hiện tại của Cảnh Huệ Đế, tất nhiên đứa nhỏ này là ứng cử viên duy nhất cho vị trí Thái tử. Đến thời điểm này Bình Tân Hầu được bao phủ trong hoàng ân, sợ là phóng tầm mắt toàn bộ Vọng thành, cũng là đứng đầu.

Tất nhiên Giang Diệu đồng ý nói, “đã rất lâu rồi ta chưa gặp mặt Tuyền tỷ tỷ, rất nhớ tỷ ấy.” Hơn nữa hai tháng sau, nếu như phải đi Dân Châu, thì trong mấy năm tới sợ là lại càng ít có cơ hội cùng nàng ấy trò chuyện. Giang Diệu nhớ đến thiếp mời mình nhận được hôm nay, quay về Lục Lưu nói, “Nhị tẩu Tam tẩu hẹn ta cùng nhau đến Tương Nguyên Tự thắp nhang bái phật, ta có thể đi không?"

Lục Lưu nói: “Ta vốn không muốn ước thúc nàng, nhưng nếu nàng muốn ra ngoài, nhớ mang theo nhiều gia đinh với nha hoàn, chú ý an toàn là được.”

Dễ đồng ý như vậy, đúng là một chút cũng không giống câu “Gả cho người thì không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể an tâm ở nhà giúp chồng dạy con” mà người bên ngoài hay nói tới. Giang Diệu ôm cổ hắn, thân thể treo ở trên người hắn, quan sát gương mặt tuấn tú, càng nhìn lại càng vui vẻ, cũng khôngkhống chế được bị sắc đẹp này mê hoặc, nhào tới hôn một cái, “Lục Lưu, chàng thật tốt.”

Mùa hè nóng nực nên nàng mặc đồ thoáng hơn một chút, Giang Diệu mặc một thân xiêm y đơn giản màu xanh biếc, bên ngoài khoác áo mỏng màu trắng, khiến Lục Lưu từ trên cao nhìn xuống thấy hai quả mật đào căng phồng, núi tuyết ngọc lộ, bởi vì bị chèn ép mà giống như muốn bật ra khỏi áo. Nhưng nàng không hề hay biết, mở đôi mắt to long lanh tràn ngập ý cười, dựa vào trong ngực của hắn, nơi kiều diễm kia bị ép đến thay đổi hình dạng, lại còn tiếp tục treo ở trên người hắn, ngẩng đầu, âm thanh ngọt ngào cùng hắn nói chuyện.

Cổ họng Lục Lưu di chuyển lên xuống mấy lần, thoáng dời mắt qua chỗ khác, lại nhìn vào miệng nhỏkhép mở của nàng. 

Bởi vì vừa mới bị hắn hôn xong, giờ khắc này đỏ bừng bóng loáng, nhìn vào thật muốn cắn mấy cái. 

Giang Diệu còn đang nói chuyện, thấy một lúc lâu Lục Lưu không chịu phản ứng, lúc này mới ngước mắt nhìn hắn. Nhưng hắn nào có phát hiện? Giang Diệu nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt hắn, cười nói: “Choáng váng?”

không phải là choáng váng thì là cái gì? rõ ràng đã hai mươi hai tuổi, nhưng lại như một tiểu tử mười sáu, mười bảy vắt mũi chưa sạch, bị nàng mê hoặc đến xoay quanh. Bây giờ trong đầu chỉ tràn ngập những việc kia. Lục Lưu thở dài một tiếng, cánh tay đang ôm vòng eo của nàng bỗng nhiên siết lại thậtchặt, sau đó lại di chuyển khắp nơi, tại nơi căng tròn đầy đặn xoa xoa mấy lần, liền cấp tốc xoay người nàng lại.

Bảo Cân Bảo Lục bưng nước nóng đứng ở bên ngoài, muốn chờ tới khi Vương gia thay xiêm y xong, thìhầu hạ hắn rửa tay, không ngờ hai vợ chồng nhỏ lại ở sau tấm bình phong nói chuyện, chậm chạp không chịu ra ngoài. Sau nữa là... nhìn tấm bình phong lung la lung lay, con tuấn mã trên bình phong cũng giống như là đang nhảy lên phía trước. Còn có âm thanh từ bên trong truyền ra, mặt hai nha hoàn nhất thời đỏ ửng lên, không hề nghĩ tới hai người họ lại làm ở chỗ này…

Các nàng rất thức thời lui ra ngoài, không ngờ lại gặp Mặc Cầm Mặc Thư đang bưng nước trà tiến vào.

Mặc Cầm liếc mắt nhìn Bảo Cân bưng thau nước nóng trong veo, lại liếc nhìn Bảo Lục cầm khăn trong tay, nghi ngờ nói: “Sao lại đi ra?”

Mặc Thư lại thông minh hơn một chút, dùng cùi chỏ hất hất cánh tay Mặc Cầm, cười dài mà nói: “Nhìn hai người bọn họ đi, mặt đỏ như vậy, hiển nhiên là vào lúc này Vương gia không cần rửa tay.” Nàng ấy mím môi cười cười, vui vẻ nói, “Sợ là Tuyên Vương phủ của chúng ta, có lẽ sang năm sau sẽ có thêm một chủ nhân nhỏ nữa.”

Bốn nha hoàn nhìn nhau nở nụ cười, liền nhỏ giọng lui ra nhoài.

Giang Diệu nằm nhoài sau tấm bình phong, hai chân run đến không còn hình dạng, mềm nhũn căn bản không đứng được. Có thứ gì chảy xuống dọc theo bắp đùi nàng, nàng cắn cắn môi, xấu hổ nhìn nam nhân bên cạnh đang sửa sang lại xiêm y của mình, nước mắt lưng tròng nói: “không cho chạm vào ta.”

Lục Lưu ôm lấy nàng từ phía sau, nắm tay nhỏ của nàng hôn một cái, gương mặt đầy ý cười nói: “Là ta không tốt.” hắn dán mặt mình vào, nói, “Có điều, chuyện này cũng chứng minh là ta ở bên ngoài rất đường hoàng quy củ, không có trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu như trở về, một chút suy nghĩ muốn nàng ta cũng không có, vậy đổi lại thành nàng lo lắng, không phải sao?”

Cái đồ chỉ biết ngụy biện! Giang Diệu mới không tin, cảm thấy hắn là kẻ háo sắc, nào có ngoan như hắnnói? Có điều nàng cũng từng nghe thoáng qua chuyện này, thê tử vì muốn thăm dò phu quân ở bên ngoài có phong lưu hay không, thì buổi tối sẽ ở trên giường ân cần một phen, nếu như phu quân ở trêngiường uy phong dũng mãnh, thì chứng minh hắn không có trộm hương ở bên ngoài, nếu như phu quân đối mặt với thê tử thiên kiều bá mị mà trong lòng không có một chút khát cầu nào, liên tục mấy ngày vẫn cứ như vậy, cho dù hắn ta là một nam nhân bình thường đi nữa, xảy ra loại tình trạng này, đủ để chứng minh hắn ta có người khác ở bên ngoài. 

Trước một khắc nàng vẫn còn đang rất ảo não, hiện nay nghe Lục Lưu cưỡng từ đoạt lí (1), lại suy nghĩ đến chuyện này, Giang Diệu cũng không còn giận hắn nữa. Cũng phải nha, chí ít hắn không có nữ nhân khác. Nhưng mà một khi nghĩ đến vừa nãy nhóm Bảo Cân Bảo Lục đứng ở bên ngoài, Giang Diệu lập tức che mặt, nghẹn ngào nói: “Ta không còn mặt mũi để gặp ai nữa rồi.”

(1) Cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện

Lục Lưu sửa sang xiêm y hoàn chỉnh xong, lại vươn tay ôm nàng, mặt đối mặt cọ vào chóp mũi của nàng, hơi thở ấm áp thổi vào gương mặt nhỏ nhắn, nói: “Trong lòng nàng nghĩ ta như thế nào, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Nàng phải tin tưởng ta, sau này ta sẽ ngoan ngoãn chỉ bảo vệ duy nhất mộtngười là nàng, bảo đảm không làm ra những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt kia.”

Lời nói này... Giang Diệu trợn hai mắt lớn như chuông đồng, làm ra bộ dáng như người đàn bà đanh đá: “Vậy nếu ta không nghe theo, chàng sẽ dùng lý do đó đi trêu hoa ghẹo nguyệt sao?” 

Lục Lưu thở dài, nắm tay nhỏ của nàng đưa lên môi hôn một cái, trầm giọng nói: “Nếu vậy ta chỉ có thể chịu oan ức chút, sử dụng biện pháp khác.”

Biện pháp khác là biện pháp gì? Giang Diệu còn đang ngơ ngác, lại thấy hắn cười nhìn tay nàng, nhất thời liền nhớ tới hình ảnh “Tay khéo Lộng Ngọc xử”. Lỗ tai Giang Diệu đỏ ửng, chỉ cảm thấy da mặt Lục Lưu càng ngày càng dầy, làm gì còn bộ dáng thanh lãnh vô song như ở trước mặt người khác. Hai chân nàng mềm nhũn, dựa ở trong ngực của hắn, tùy hắn ôm, nói: “... Diệu Diệu, xưa nay ta chỉ có một mình nàng, lúc trước cũng vậy, sau này cũng vậy.”

Giang Diệu là người thông minh, sao có thể không biết hàm ý trong câu nói này của Lục Lưu? Khóe miệng nàng cong lên, tuy nàng không để ý nhiều như vậy, nhưng bây giờ nghe được câu nói này của hắn, trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ. Nàng cười cười, giẫy giụa muốn chui ra khỏi lồng ngực hắn, sẵng giọng đáp: “không thèm nói chuyện với chàng nữa, ta đi tắm đây.”

Lục Lưu cười cười, cùng với nàng tiến vào tịnh thất.



Ba ngày sau.

Giang Diệu ra ngoài với Nhị tẩu Tam tẩu cùng nhau đến Tương Nguyên Tự.

Ngày hôm đó vừa vặn là ngày hưu mộc của Lục Lưu, nhưng làm thế nào thê tử cũng không chịu cho hắn đi chung, vậy thì hắn cũng chỉ có thể ở nhà thôi. Lục Lưu xem công văn một lát rồi đứng dậy đi ra bên ngoài. Những bông hoa ở ngoài sân, nhờ có nữ chủ nhân cẩn thận chăm sóc, lộ ra những cánh hoa xinh đẹp mơn mởn.

trên hành lang thỉnh thoảng có vài đám nha hoàn mặc váy xanh lục đi qua, bởi vì Vương phi đối xử với mọi người rất là hòa ái, những nha hoàn bị điều đến Ngọc Bàn Viện vốn run sợ trong lòng, nhưng bây giờ thì trên mặt lại nở nụ cười nhiều hơn.

một tiểu nha hoàn có gương mặt mũm mĩm, đang cầm xiêm y được lấy ra từ phòng giặt, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc nói chuyện với nha hoàn cao gầy bên cạnh: “... Muội cũng không biết sao? Chuyện ngày hôm đó, nha hoàn bên người Vương phi không dám nói lung tung, nhưng mà ta có chơi thân với một vị tỷ tỷ, vừa vặn tỷ ấy đi ngang qua nên nhìn thấy. Đại công tử này của chúng ta, bình thường là một quân tử hiền lành khiêm tốn, không biết bữa đó đã xảy ra chuyện gì, mà lại nói Vương phi như vậy. Cũng may Vương phi chúng ta là một người rộng lượng, nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ nói với Vương gia.”

“... Đúng đấy đúng đấy, tuy tuổi Vương phi còn nhỏ, nhưng tính tình rất tốt, chả trách sao lại được Vương gia yêu thương như vậy. Lục Ỷ tỷ tỷ, tỷ nói thử xem, Vương gia xem ngài ấy như là bảo bối, nếu như biết Vương phi bị nhi tử của thứ huynh hồ ngôn loạn ngữ chỉ trích, Vương gia còn không đau lòng chết mất?” Nha hoàn cao gầy bên cạnh nói thêm. 

Nha hoàn mập mạp tên là Lục Ỷ kia vừa muốn phụ họa, lại thấy một nam nhân có tướng mạo như ngọc cách đó không xa, vầng trán tràn đầy lạnh lẽo, nhất thời sợ đến hai chân mềm nhũn, gương mặt lập tức trắng bệch, vội vội vàng vàng quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”

Nha hoàn kia cũng mất hồn quỳ xuống phát ra tiếng “Bịch bịch” nặng nề. 

Lục Lưu chậm rãi đi tới, cúi đầu liếc nhìn hai tiểu nha hoàn một chút, nói: “Chuyện các ngươi vừa nói, kể lại từ đầu đến cuối một lần nữa cho bản vương nghe.”

Lục Ỷ vội vàng đáp lại, thoáng ngẩng đầu, nhìn đôi ủng màu đen trước mặt thêu vân văn cẩm, giọng nóirun rẩy trả lời: “Ba ngày trước, Vương phi nhìn thấy Nhị công tử không cẩn thận bị ngã, nên muốn đưa ngài ấy trở về thoa thuốc, không ngờ lúc đó lại bị Đại công tử nhìn thấy. Đại công tử cho rằng... cho rằng Vương phi làm hại Nhị công tử bị thương, nên chỉ trích Vương phi nói ngài ấy tâm địa độc ác, còn nói Vương phi thêm mấy câu nữa.”