Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 122




Edit: Ngân Phương

Ăn xong cơm trưa, Kiều Thị gọi Giang Thừa Hứa vào, trầm mặt nói: "Con với Kim Nguyệt có chuyện gì?"

Giang Thừa Hứa mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, phong thái tuấn lãng, khí chất lạnh nhạt. Dù y đối với người bên ngoài lạnh nhạt như thế nào, nhưng ở trước mặt Kiều Thị, từ nhỏ đến lớn lại rất nghe lời. Giang Thừa Hứa khẽ mím môi mỏng, nhàn nhạt đáp: "không có chuyện gì."

Nháo đến dáng vẻ như thế này còn bảo không có chuyện gì? Kiều Thị giận không chỗ phát tiết, nhưng giữa con dâu và nhi tử, bà cũng thiên vị nhi tử nhiều hơn. Nhưng nghĩ đến tính tình của con dâu, Kiều Thị liền ngữ trọng tâm trường (nói thẳng vào điểm chính với ngữ khí nặng nề) nói: "Lúc trước con luôn mồm nói muốn thành thân với Kim Nguyệt, nay thành thân mới nửa năm, con nói con —— thật ra Kiều Thị cũng hiểu, tính tình Kim Nguyệt vốn không thích hợp với nhi tử, tuy một người hoạt bát, một người ít nói, cố gắng có thể bổ sung cho nhau, nhưng hài tử kia lại quá ngốc nghếch. Hai người này, mộtngười không nói, một người không đoán được, trải qua ngày tháng lâu dài, chắc chắn sẽ phát sinh mâu thuẫn.

Giang Thừa Hứa vừa nghe, cau mày, nói: "Mẫu thân, nhi tử chưa bao giờ hối hận vì đã cưới Kim Nguyệt."

Kiều Thị nói: "Vậy bây giờ thì sao? Con nhìn xem, bây giờ chuyện này như thế nào? Hôm nay là ngày muội muội con lại mặt, con xưa nay thương yêu Diệu Diệu, cũng nên hiểu rõ, nếu con với Kim Nguyệt có thêm mâu thuẫn, không phải sẽ làm muội muội con lo lắng cho Kim Nguyệt sao? Con từ nhỏ đã là người hiểu chuyện nhất, cũng thông minh nhất, có một số việc không cần mẫu thân phải nói, chỉ là —— Kim Nguyệt đến cùng vẫn là cô nương, con là một đại nam nhân, có chuyện gì mà không thể bỏ qua cho nàng được? Hôm nay con bé chủ động lấy lòng, con lại....." nói xong thở dài một hơi, "Nếu con để tâm đến con bé, có chuyện gì cũng đừng để trong lòng."

Giang Thừa Hứa hạ mắt, thấp giọng nói: "Mẫu thân dạy bảo đều đúng, nhi tử đã biết."

không biết là đúng hay không nghe vào tai? Kiều Thị vung tay với y, nói: "Vậy được, con mau đi gặp con bé nói chuyện một chút. Đứa nhỏ này, lúc này chắc đang núp ở chỗ nào để khóc."

Lúc này Tiết Kim Nguyệt một mình ở Chuế Cảnh Viện, không có đi tìm tiểu cô. Chuyện như vậy, nếu là ngày thường, nàng cũng chỉ có thể tìm tiểu cô nói một chút, nhưng hôm nay là ngày tiểu cô lại mặt, nàng cũng nên thức thời, sẽ không đi làm ảnh hưởng đến tâm tình của Giang Diệu. Chỉ là —— lúc nãy ăn cơm, bọn họ chắc chắn đều chú ý tới. Nghĩ đến điều này, Tiết Kim Nguyệt liền cảm thấy mũi cay cay.

Nàng gọi nha hoàn rửa mặt, lại ngồi trước gương trang điểm lại một chút, đợi đến lúc nhìn không ra dấu vết đã khóc, lúc này mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm.

Khi làm xong, lại thấy Giang Thừa Hứa trở về.

Tiết Kim Nguyệt nắm ống tay áo, nhất thời không biết nên nói cái gì. Tuy vừa nãy thái độ của y khôngtốt, nhưng chuyện này là nàng có lỗi trước. Tiết Kim Nguyệt ngầm cổ vũ chính mình, lúc Giang Thừa Hứa mới vừa bước vào cửa phòng liền tiến lên nghênh đón, khuôn mặt tươi cười dịu dàng nói: "Nhị biểu ca." Sau đó liếc mắt ra hiệu cho nha hoàn Hương Nhị, khiến nàng đi pha trà Nhị biểu ca thích uống nhất.

Giang Thừa Hứa nhìn thê tử trước mặt, nhấc tay vỗ mặt nàng nói: "đã khóc?"

Vẫn nhìn thấy sao? Tiết Kim Nguyệt hơi ảo não, nàng muốn phủ nhận, nhưng nhìn phu quân trước mặt đã thay đổi thái độ, nàng không dám nói nói dối, gật đầu nói: "Muội có chút khổ sở. Nhị biểu ca, việc Kỳ biểu ca, muội không nên gạt chàng, xin lỗi. Sau này muội cũng sẽ không bao giờ để ý đến hắn, Chàng... chàng đừng nóng giận,được không?" Nàng nói, lén lút giương mắt đánh giá Giang Thừa Hứa, cắn môi nói, "Nếu chàng còn tức giận, đánh muội cũng được."

nói xong, cảm thấy nhẹ lòng chút.

Tiết Kim Nguyệt thấy vẻ mặt của hắn, liền hiểu hắn đã sớm biết việc của nàng với Kỳ biểu ca. Nàng lẳng lặng đứng trước mặt của y, đợiy lên tiếng, nếu tha thứ, vậy thì rất tốt, nếu không tha thứ, nàng liền... lăn lộn khóc lóc om sòm?

Đợi rất lâu, không thấy y có bất kỳ phản ứng nào, Tiết Kim Nguyệt cho rằng y còn cáu giận, chắc chưa hết giận đây, đã thấy hơi thở của nam nhân đột nhiên hôn tới.

Tiết Kim Nguyệt "A" một tiếng, thân thể theo bản năng lùi về phía sau, nhưng bị nam nhân vững vàng ôm vào trong ngực, hôn đến cuồng nhiệt. Nàng thoáng ngẩn người, sau cũng không ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên đáp trả. Từ trước tới nay đôi tiểu phu thê ân ái, đã có vài ngày chưa cùng phòng, chỉ vuốt ve một hồi, suối nước đã róc rách. Tiết Kim Nguyệt có chút xấu hổ, đem chân khép lại, đẩy nam nhân trước mặt một cái, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, "không được, chúng ta buổi tối lại... A!"

Nhị công tử cùng Nhị thiếu phu nhân giận dỗi, làm thiếp thân nha hoàn Hương Nhị của Nhị thiếu phu nhân cũng hiểu rõ nhất sự lo lắng của Nhị thiếu phu nhân mấy ngày này. Hôm nay là ngày tiểu thư lại mặt, tiểu thư cùng Nhị thiếu phu nhân quan hệ xưa nay rất tốt, lại là muội muội Nhị công tử thương yêunhất, Hương Nhị cũng rất mong hôm nay tiểu thư có thể nói một chút, để cho hai người hòa hảo.

Đúng như dự đoán, Nhị công tử quả thực chủ động tới đây.

Hương nhị mừng rỡ không ngớt, nghe Nhị thiếu phu nhân dặn dò xong, đi pha trà Tín Dương mà Nhị công tử thích uống nhất.

Hương Nhị bưng trà vội vã đi vào trong phòng, vừa đi vào vài bước, liền nhận ra có chút không thích hợp lắm. Nàng ngước mắt nhìn, thấy màn nhạt màu trên giường đã thả xuống, nơi khe hở của màn, lộ ra mười ngón tay quấn quýt với nhau, bên trong chính là âm thanh ban đêm thường nghe thấy. Hương Nhị nhất thời gò má đỏ bừng, nhìn quần áo tán loạn ngổn ngang trên mặt đất, tay bưng khay trà run rẩy, lúc này mỉm cười lui xuống, lặng lẽ khép cửa phòng lại.

Hương Nhị nâng chén trà đứng ngoài cửa phòng, thở dài thậm thượt. Thực là cám ơn trời đất, đôi tiểu phu thê này, có điều gì không vui, ân ái một phen lại sẽ như keo như sơn.

Có điều —— động tĩnh bên trong lớn như vậy, dù Hương Nhị thường xuyên gác đêm cũng có chút nghe không nổi.



Chạng vạng lúc Giang Diệu trở về, thấy Đại tẩu đang mang thai cũng đi ra tiễn nàng, quan hệ tốt nhất với nàng là Nhị tẩu lại không đi tiễn, liền lo lắng nhìn Nhị ca mình. Biểu hiện của Giang Thừa Hứa nhu hòa hơn so với vừa nãy, nhìn muội muội, nhân tiện nói: "Kim Nguyệt có chút không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi."

Buổi sáng còn thấy nàng ấy nhảy nhót tưng bừng. Giang Diệu cảm thấy nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu: "không sao." Nàng do dự một chút, nhìn Giang Thừa Hứa nói "Muội không ở nhà, Nhị ca nên chăm sóc thật tốt Nhị tẩu, nhưng không được bắt nạt tẩuấy."

Giang Thừa Hứa nhìn muội muội, mỉm cười gật đầu nói: "Yên tâm."

Tuy Giang Diệu không biết chuyện, nhưng nhìn thần thái của Nhị ca, cũng nghĩ quan hệ giữa hai người chắc đã hòa hoãn một chút. Nàng cùng hai ca ca còn lại nói chút chuyện, nhìn mẫu thân rưng rưng, nhất thời có chút không muốn. Lúc này rời đi, cũng không biết được lúc nào sẽ có cơ hội trở về. nói là trở về, nhưng cảm giác không giống lúc trước khi lấy chồng.

Lúc cùng cha mẹ nói chuyện, Giang Diệu vẫn luôn nở nụ cười, chờ lên xe ngựa, mới không nhịn được che miệng khóc.

Lục Lưu bên cạnh thấy bộ dạng thê tử lưu luyến không rời, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, để nàng ngồi ở trên đùi của mình, động viên nói: "Vương phủ cùng Trấn Quốc Công phủ không xa, nếu nàng muốn gặp nhạc phụ nhạc mẫu, có thể thường xuyên trở về." hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đỏ ngầu của thê tử, thương tiếc hôn mấy cái.

Giang Diệu ngước mắt nhìn hắn, gật đầu, nghĩ trước đây mẫu thân cùng nàng nói chuyện, khịt khịt mũi cười nói: "Cha mẹ muội rất hài lòng chàng." Đừng nói là cha mẹ, nhóm ca ca của nàng cũng rất hài lòng vị muội phu này.

Lục Lưu tìm không được khăn tay, liền dùng ống tay áo thay nàng lau khuôn mặt ướt nhẹp. Chỉ là khuôn mặt nhỏ bé này quá mức mềm mại, hắn rõ ràng đã lau rất nhẹ, nhưng vẫn có chút hồng hồng khi bị lau đến. Lau xong, lại hôn một hồi trên mặt trắng nõn của nàng, hỏi: "Nàng hài lòng không?"

Nàng sao? Giang Diệu mở to đôi mắt long lanh nước, do dự một chút. Phu quân Lục Lưu này, cũng là do nàng tự chọn. Nàng mơ hồ cùng hắn quan hệ tốt hơn, lại mơ hồ gả cho hắn, những chuyện này làm cho nàng phản ứng không kịp. Nhưng mấy ngày này, tính tình của hắn như thế nào, hắn đối với nàng ra sao, nàng đều nhìn ở trong mắt. Xem như là... tạm thời hài lòng đi. Dù sao chuyện sau này, ai dám nóichắc chắn điều gì?

Tân hôn, Lục Lưu lại là người vừa mới được ăn "thịt", buổi tối tất nhiên không thiếu một phen vận động trước khi ngủ. Giang Diệu ôm nam nhân, phát hiện hắn muốn lên, liền dùng sức ôm thân thể gầy gò mạnh mẽ của hắn, nhỏ giọng nói: "Chờ một chút." Nàng muốn ôm hắn.

Mặc dù vừa thành thân, nhưng Lục Lưu đã thăm dò thói quen nhỏ của nàng, biết nàng không thích cảm giác dính nhơm nhớp, sau khi xong việc liền muốn ôm nàng đi tịnh thất tắm rửa. không ngờ hôm nay nàng kềm mình lại. Lục Lưu chống tay cúi đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng, giọng khàn khàn nói: "Còn đang lo lắng cho Nhị ca?"

Giang Diệu ngẩn người, có chút bất ngờ, nhất thời đôi mắt trợn to, hé môi nói: "Muội..." Nàng không nóigì, gật đầu.

Lục Lưu ôm nàng, nghe lời không đứng dậy, nói: "Nếu nàng lo lắng, ngày mai có thể phái người đi tìm hiểu một chút. Bốn nha hoàn kia, đều do Lục Hà tỉ mỉ chọn lựa, năng lực làm việc xuất sắc, nàng có thể tin tưởng."

Giang Diệu cảm thấy hắn quá tri kỷ. hắn sẽ không làm thay nàng mà chỉ nhắc nhở nàng nên làm như thế nào. Giang Diệu cảm thấy, chuyện này có chút kỳ lạ, nếu như chỉ vì Kim Nguyệt với Kỳ Trừng gặp mặt, hôm nay Kim Nguyệt chủ động cầu hoà, Nhị ca cũng nên nguôi giận. Giang Diệu nằm trong ngực của hắn, cảm nhận thân thể cường tráng cứng rắn của nam nhân, chỉ cảm thấy ôm nhau như vậy đặc biệt chân thật. Nàng giương mắt nhìn hắn, nói: "Lục Lưu, cảm ơn chàng."

hắn không ngừng hôn gò má của nàng, thở dốc nói: "Cảm ơn ta như thế nào?"

Giang Diệu cẩn thận suy nghĩ một chút, muốn nói sẽ làm quần áo ngủ hoặc áo choàng gì đó cho hắn, nhưng nhận ra hắn đặt môi ở bên tai nàng, nhỏ giọng nói yêu cầu của chính mình. Sau khi nghe xong, gò má Giang Diệu nóng cháy, chỉ có thể mặc cho hắn đòi lấy.

Do có tâm sự, dù thân thể mệt mỏi, Giang Diệu cũng không ngủ được. Nàng nhìn nam nhân bên cạnh ngủ an ổn, không nhịn được duỗi tay nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của hắn. Trước khi nàng gả tới, hắn đã giải tán thông phòng bên người, đối với thê tử đã là sự tôn trọng lớn nhất. Nhưng....nàng quá tham lam. Giang Diệu nhíu mày, nghĩ đến hắn cùng nữ nhân khác làm loại chuyện kia, liền có chút buồn phiền.



Ngày kế Giang Diệu để Mặc Thư Mặc Họa đi thăm tìm hiểu Kỳ Trừng. Quả thực như Lục Lưu nói, hai tiểu nha hoàn còn trẻ này, làm việc đúng là rất tốt. Chưa tới nửa ngày, đã tra rõ sự việc.

Giang Diệu mặc chiếc váy hồng cánh sen thêu hoa lan, ngồi trên ghế thái sư, tối hôm qua có một phen dằn vặt, hiện nay vòng eo cực kỳđau nhức, nhưng trên mặt lại hờ hững, nghe Mặc Thư bẩm báo: "... Buổi trưa mùng một, Kỳ Trừng tới Trấn Quốc Công phủ tìm Nhị thiếu phu nhân, nói mẫu thân gã bệnh nặng, cần bạc chữa bệnh. Nhị thiếu phu nhân vốn không muốn gặp gã, nhưng vừa nghe đến việc này, liền đi gặp Kỳ Trừng, đưa cho Kỳ Trừng một trăm lạng bạc."

Chuyện này cũng giống lời Kim Nguyệt nói, Giang Diệu hỏi: "Còn nữa không?"

Mặc Thư gật đầu, nói: "Còn. Kỳ Trừng cầm bạc Nhị thiếu phu nhân đưa, không đi mời đại phu, cũng không đi mua thuốc, mà là đi tới khu sòng bạc ở phía tây phố lớn, chưa được nửa ngày, đã thua hết bạc, không chỉ có như vậy, còn ghi nợ năm mươi lượng bạc. Lúc chạng vạng ngày kế, Kỳ Trừng lại đến Tung Sơn thư viện chờ Giang nhị công tử."

Giang Diệu kinh ngạc không ngớt, lại không hỏi, chỉ chút ý nghe Mặc Thư nói tiếp.

Mặc Thư tiếp tục nói: "Kỳ Trừng hẹn gặp Giang nhị công tử ở chòi nghỉ mát cách Tung Sơn thư viện không xa, cầm hầu bao Nhị thiếu phu nhân cho gã, chửi bới Nhị thiếu phu nhân. Lúc đó Giang nhị công tử vẫn không để ý tới, sau... Sau lại nói về chuyện gã cùng Nhị thiếu phu nhân lén lút thân cận trước khi xuất giá,. hắn thấy Giang nhị công tử vẫn không hề bị lay động, lại lấy ra khăn tay do Nhị thiếu phu nhân thêu, bảo Giang nhị công tử đưa 5000 lạng bạc, nếu không cho, gã sẽ cầm khăn tay, hầu bao này tới Trấn Quốc Công phủ làm lớn việc này, để Trấn Quốc công cùng Quốc Công phu nhân biết tư tình của hai người bọn họ."

Nghe đến đó, Giang Diệu cảm thấy Kỳ Trừng thật đê tiện vô liêm sỉ, cũng không biết ở trước mặt Nhị ca, sẽ nói khó nghe đến mức nào. Tính tình Kim Nguyệt chẳng lẽ nàng còn không biết? Nếu nàng có tự thêu khăn tay, cũng là việc xảy ra đã lâu, không ngờ khăn tay với hầu bao nàng thiện tâm cho gã, lại bị Kỳ Trừng cho là nhược điểm uy hiếp Nhị ca. Việc này cũng khó trách Nhị ca sẽ tức giận.

Giang Diệu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Vậy Nhị ca ta cho không?"

Mặc Thư nói: "Cho."

Nàng dừng một chút, mỉm cười nói, "Giang nhị công tử không chỉ đáp ứng cho 5000 lạng, hơn nữa còn bảo Kỳ Trừng đem những vật khác lấy hết ra, cho Kỳ Trừng 10 vạn lượng ngân phiếu mới cầm lại khăn tay, hầu bao một ít đồ vật khác do tự tay Nhị thiếu phu nhân làm. Sau khi lấy được tất cả, Giang nhị công tử liền lập tức trở mặt, tự tay đánh cho Kỳ Trừng một trận. Lúc này một phân tiền Kỳ trừng cũng không lấy được, còn bị đánh cho trọng thương, giờ đang nằm trên giường nhỏ không thể động đậy được, uống nước cũng chảy ròng, nói chuyện cũng không lưu loát."