Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 118




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

IMG

IMG

IMG

Tuy Điền thị tính tình mềm yếu, lại là kế mẫu, nhưng đối với Lục Bồng Bồng chăm sóc rất nhiều, nhưng từ địa phương nhỏ đến, không từng tiếp xúc hay trải đời nhiều, nên cũng không biết nên ăn diện cho khuê nữ như thế nào, đem Lục Bồng Bồng vốn trẻ con thanh tú ăn mặc giống như ông cụ non, khôngcó nửa điểm phong thái của quý nữ Vọng Thành.

So với trang phục rực rỡ đẹp đẽ của Lục Linh Lung, liền khiến muội muội Lục Bồng Bồng này giống như nha hoàn.

Lục Bồng Bồng vốn ngoan ngoãn yên tĩnh, lần trước ở trên thuyền hoa nàng gặp qua vị Giang tiểu cônương kia, cũng chính là Tam thẩm thẩm vừa vào cửa, hiện nay nghe Mạnh thị nói, liền nhỏ giọng: "Lần trước con gặp qua Tam thẩm thẩm, thẩm thẩm rất đẹp, giống như tiên nữ trên trời."

Điền thị nghe xong, ánh mắt sáng lên, đối với vị Vương phi này có thêm mấy phần mong chờ.

Lục Linh Lung xì một tiếng, nói: "Người không ở đây đã vội vã nịnh nọt?"

Quái gở một câu, khiến Lục Bồng Bồng xưa nay nhát gan không dám nói tiếp, chỉ yên tĩnh cúi đầu.

Mãi đến khi có nha hoàn đi vào, nói một câu "Vương gia Vương phi tới." Trong phòng khách mỗi người đều trông chờ.

Thấy cách đó không xa hai vợ chồng đi tới, ngày thường Tuyên Vương Lục Lưu nghiêm túc thận trọng, hiện nay cụp mắt cười khẽ đang cùng tiểu Vương phi nói chuyện. Nét mặt ôn hòa như vậy, Mạnh thị ở Tuyên Vương phủ hơn mười năm cũng chưa từng nhìn thấy. Lại nhìn tiểu Vương phi kia vóc dáng nhỏnhắn mảnh mai, trang phục đoan trang quý khí, nhưng không mất vẻ xinh đẹp, khuôn mặt cười giống như nụ hoa, cũng không biết được trên mặt có bôi gì, lại trắng mịn như nước, giống như không thoa chút phấn nào.

Giang Diệu theo Lục Lưu đi vào, liếc mắt nhìn Mạnh thị Điền thị đứng ở một bên.

IMG

Nàng thật sự cảm giác được, bởi vì có Lục Lưu bên cạnh, nhóm người Mạnh thị đều có vẻ đặc biệt e dè. không ngờ Lục Lưu tuổi còn trẻ, lực uy hiếp ở Tuyên Vương phủ, còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của nàng.

hắn đối với người khác hung dữ, nhưng không hung dữ với nàng. Giang Diệu có chút đắc chí.

Lục Lưu dừng bước chân, nhìn biểu hiện trên mặt của nàng, cảm thấy năng lực thích ứng của nàng vượt xa sự tưởng tượng của hắn. hắn cúi đầu nhìn nụ cười tươi tắn của nàng, liền cúi người hôn nàng mộtlúc thật lâu. Giang Diệu vội vàng ôm mặt, quay sang bốn phía nhìn một chút, thấy không có người nào, mới xấu hổ nói: "Chàng làm cái gì đấy..."

Ban ngày, ở trong sân... hắn không biết xấu hổ, nàng còn muốn ngẩng mặt nhìn người.

Lục Lưu nhìn gò má đỏ bừng của thê tử, cố nén suy nghĩ kích động muốn hôn nàng, xoa bóp tay nàng, nói: "Vừa rồi không phải nàng nói mỏi chân sao? Chúng ta trở về nghỉ thêm một lát."

Thấy Lục Lưu ôn nhu săn sóc, tâm trạng Giang Diệu nổi lên từng tia ngọt ngào.

Tối hôm qua xác thực có chút quá đáng, sáng nay lại làm ầm ĩ một trận, nàng cảm thấy có chút run chân, muốn nghỉ ngơi. Có điều —— nàng lo lắng dò xét nhìn vẻ mặt Lục Lưu, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao, nàng tin rằng giữa ban ngày ban mặt thế này, Lục Lưu sẽ không làm gì với nàng, lúc này mới gật đầu cùng hắn trở về phòng.