Edit: Phạmnhi
Kiều Hồng Diệp tìm được chỗ ở của Cảnh Vân Chiêu sau đó không chịu ở tại chung cư nữa, vội vã trở lại khách sạn, lúc này Tào Hành có chút đau đầu ngủ nhiều ở trên gường, trong lòng Kiều Hồng Diệp có chút ghét bỏ, nhưng vẫn nói một chút thông tin tra được với Tào Hành.
Chỉ là Kiều Hồng Diệp không biết khoảnh khắc cô ta đi vào đã bị Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy.
"Hoa Tặc, Kiều Hồng Diệp đã về khách sạn hình như báo tin với người phòng 301, tôi hi vọng động tác của mọi ngươi gọn gàng sạch sẽ một chút." Cảnh Vân Chiêu ra khỏi khách sạn, trực tiếp thông báo cho Hoa Tặc, chuyện còn lại cô không muốn xen vào.
So chỉ số thông minh, mặc dù Kiều Hồng Diệp quỷ kế nhiều, nhưng cô cũng không kém, chỉ là lười dùng đến thôi.
Hôm nay là ngày nghỉ lúc này đây Kiều Hồng Diệp lo lắng đi qua đi lại trong chung cư này nghỉ ngơi,vì trong lòng cô hiểu rõ điều gì, trong lòng Kiều Úy Dân nghĩ gì nói chung cô có thể đoán được, nếu bạn kia đã biết, nếu không gậy ông đập lưng ông cũng thật không phải với Kiều Hồng Diệp vất vả giám sát chặt chẽ sao.
Nói chuyện điện thoại xong, Cảnh Vân chiêu vẫn như thường ngày đi đến chỗ lão Từ.
Tính tình lão này vẫn kỳ quái như cũ, nhưng mà đối với cô rất thân thiện, nhất là sau lấy được nhân sâm kia, hiển nhiên tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Hiện giờ nói trí nhớ của Cảnh Vân Chiêu là đã gặp qua thì không quên được cũng không quá đáng, rất nhiều thứ nhìn tới mấy lần cũng không quên một chữ nào, cho nên lấy sách từ chỗ lão Từ đưa cho cô xem cũng không là điều gì khó khăn đối với cô.
Nhưng mà lần này vừa vào cửa, có một chút không giống với trước kia.
Vậy mà ông chủ của khách sạn kia Lê Thiếu Vân cũng ở đây.
Mà Lê Thiếu Vân vừa nhìn thấy cô cũng là cũng kinh ngạc: "Từ lão, ngài nói tiểu nha đầu chính là cô ấy?"
"Không sai." Lão Từ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu mang theo vài phần tán thưởng, thậm chí vẫy vẫy tay bảo cô lại đây, nói với cô: "Đây là cháu trai một người bạn cũ của ông, bình thường con gặp phải khó khăn gì có thể tìm nó giúp đỡ."
Trong lòng Lê Thiếu Vân lại càng khó hiểu hơn nữa.
Tính tình của lão Từ nghiêm túc và lạnh nhạt, từ trước đến giờ lão không thích xen vào việc của người khác, lão chỉ yêu thích sâu sắc đối với dược liệu, chưa bao giờ nợ người khác ân tình vì người không liên quan đến mình, nhưng vừa mới ở trước mặt anh ta khen ngợi Cảnh Vân Chiêu tính cách ngoan ngoãn lại còn là một thiên tài, còn chủ động bảo anh ta chăm sóc cho cô.
"Lão Từ, thật là trùng hợp, cháu biết cô ấy." Đôi mắt đào hoa Lê Thiếu Vân hơi hơi híp lại, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, cả người mang theo cảm giác phóng túng không kiềm chế được, giọng điệu nhẹ nhàng, giọng nói như muốn quyến rũ."Hả?" Từ lão kinh ngạc quay đầu, liền nghe Lê Thiếu Vân giải thích: "Cô ấy đã cứu người ở khách sạn của cháu."
"Con còn có thể chữa bệnh?" Lông mày ông cụ Từ nhăn lại.
Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái: "Hiểu một chút."
Ông cụ Từ cố bĩu môi, lại không nói cái gì, lúc ông mới quen nha đầu này thì cô có một chút bí ẩn, nuôi rất nhiều thảo dược, nếu nói cô không có cao nhân chỉ điểm thì ông không tin.
"Có thể để cho ngài xem trọng, bạn học Cảnh quả nhiên có chỗ hơn người, chỉ là trước kia cháu muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm, không ngờ lại bị từ chối, cháu đã đau lòng vì điều này rất lâu đấy!" Lê Thiếu Vân nói đùa.
Lão Từ hiếm khi mỉm cười: "Trẻ nhỏ không hiểu giao tiếp, Thiếu Vân không cần bận tâm đến, nếu không về sau ông đưa cho cháu hai bình rượu thuốc, coi như là thay nó bồi tội."
Mắt của Lê Thiếu Vân nheo lại, đương nhiên anh có thể nghe được có sự che chở trong lời nói này, cười nói: "Vậy phải cám ơn lão Từ rồi, ông nội của cháu cả ngày nhớ thương rượu của ông!"
Cảnh Vân Chiêu nhìn một già một trẻ đánh Thái Cực cũng có chút bối rối, chỉ là cô không có hứng thú đối với Lê Thiếu Vân, cho nên cô cũng không có ý muốn suy đoán nhiều hơn.
Lại một ngày cùng lão Từ nghiên cứu bào chế dược liệu, cho tới tận đêm khuya Cảnh Vân Chiêu mới rời đi, khi đến cửa chung cư nhưng cô không đi vào, mà gọi điện thoại cho Tô Sở cùng Cam Cẩn Thần kêu ra ngoài.