Trong đầu Cảnh Vân Chiêu thoáng qua cảnh tượng giết người của kiếp trước, thân thể căng thẳng, trong đầu hiện lên sự hận thù.
Chỉ là cảm xúc này cũng không kéo dài thật lâu, bình lớn Thanh Hoa trong tay đầy lạnh lẽo, làm cho cô từ từ tỉnh táo lại, đây không phải là kiếp trước, cô sẽ không rơi vào kết quả khi đó nữa!
"Mày, sao mày nói chuyện với tao như vậy!" Lần đầu tiên Kiều Úy Dân nhìn thấy dáng vẻ này của Cảnh Vân Chiêu, ánh mắt thật giống như muốn ăn thịt người vậy, hẳn là để cho ông ta cảm thấy e ngại trong nháy mắt!
Sợ? Cảnh Vân Chiêu chỉ là con bé tồi tệ mà thôi, nó dám làm gì mình, có thể làm gì mình được đây!?
Cảnh Vân Chiêu khắc chế cảm xúc, chán ghét liếc Kiều Úy Dân một cái, đi qua bên cạnh ông ta, không hề có một chút ý định dừng lại.
Kiều Úy Dân vẫn muốn đi cản, Cảnh Vân Chiêu hung hăng đưa tay vung lên, trong nháy mắt bước chân Kiều Úy Dân lung lay, đảo mắt lảo đảo ngã xuống đất, chỉ có thể mặc cho cô bước đi thật nhanh rời đi.
"Đứa con hoang dám ra tay với tao, tao chắc là mày đã mọc cánh cứng cáp rồi! Mày chờ đó cho ông, một ngày nào đó ông đây sẽ làm cho mày trở lại quỳ nhận sai! Đê tiện, một ngày không đánh nhảy lên đầu ngồi rồi, chớ rơi vào trên tay tao. . . . . ." Nhìn Cảnh Vân Chiêu chỉ còn lại bóng lưng, Kiều Úy Dân bắt đầu tiếp tục hùng hùng hổ hổ ở sau lưng.
Những người khác lập tức tức cười sau lưng, chờ Kiều Úy Dân xoay người lại, đầu nghiêng đi, làm bộ như không thấy dáng vẻ của ông ta.
Trước kia mặc dù Kiều Úy Dân có mạo xưng là kẻ có tiền, nhưng nhìn qua cũng chỉ là người bắt chước thôi, không ngờ bản chất thế mà lại vô lại, ngay cả đứa bé đều không bỏ qua cho, tại sao có thể thâm giao với người như vậy? Sau này vẫn nên cách xa ông ta một chút thì tốt hơn, ngộ nhỡ bị ông ta lừa gạt!
Kiều Úy Dân bắt gà không được còn mất nắm gạo, tiền này không tới tay còn chưa tính, lại bị người cô lập luôn!
Trấn nhỏ lại lớn như vậy, đảo mắt sẽ có người ta nói tam đạo tứ, trở thành đề tài cho người khác sau khi ăn xong, Kiều Úy Dân vừa nghĩ tới sau này có người biết sẽ chỉ chỉ chõ chõ sau lưng ông ta, cơn tức này càng lúc càng lớn, ở trấn này cũng không sống nổi, ngày đó trực tiếp đi một chuyến thị trấn.
Cảnh Vân Chiêu lên xe sớm nhất lớp, cũng không có trễ, cô đặt bình lớn Thanh Hoa vào không gian, an toàn vô cùng.
Gần tới trưa, Kiều Úy Dân đến cửa trường học, kể từ lúc trước ông ta đại náo vừa thông suốt sau đó đã bị các nhân viên an ninh ghi xuống, vào lúc này vừa thấy người, tất cả an ninh cũng đi qua, tránh khỏi ngộ nhỡ.
Tính tình Kiều Úy Dân cũng là bắt nạt kẻ yếu, so với lúc trước, khách khí nhiều: "Người anh em, lần trước có chút hiểu lầm, lần này tôi không phải tới gây chuyện, tôi tới tìm con gái của tôi . . . . . ."
"Trường học đã cho chúng tôi biết rồi, Cảnh Vân Chiêu và ông không phải là quan hệ cha con, ông muốn kiên trì tìm cô bé cũng được, chỉ là phải ở phía dưới mí mắt chúng tôi, còn phải nói rõ rốt cuộc trước đây là chuyện gì." Các nhân viên an ninh cũng có chút cố ý đối tượng ý tứ.
"Không phải, con gái của tôi là Kiều Hồng Diệp lớp hai, là con ruột. Tôi tìm là con bé đó chứ không phải Cảnh Vân Chiêu." Kiều Úy Dân nói.
Trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, trước kia ai sẽ đề phòng ông ta như phòng cướp vậy đâu? Đều là con bé xấu xa đó ầm ĩ!
Các nhân viên an ninh chất vấn nhìn ông ta một cái, gọi điện thoại tới các thầy giáo tra hỏi một tiếng, sau khi xác nhận, lúc này mới thông báo Kiều Hồng Diệp đi ra gặp người.
Mắt thấy sắp đến giờ tan học buổi trưa, Kiều Hồng Diệp vừa nghe Kiều Úy Dân tới, sắc mặt có chút không quá tốt.
Trước đây ba gây chuyện rất nhiều tất cả bạn học gặp qua ông ta, lúc này để cho cô ta đi ra ngoài, quay đầu lại đúng lúc đụng phải giờ tan học, mọi người không phải đều sẽ thấy cô ta và ba đứng chung một chỗ sao?
Chỉ là Kiều Hồng Diệp sĩ diện, nhìn ánh mắt tha thiết của giáo viên, khách khí đứng dậy, vừa ra khỏi cửa chạy giống như trốn tới cửa trường học, không nói hai lời đã kéo Kiều Úy Dân đến khúc quanh không quá nổi bật.
"Cha, cha vội vàng tìm con như vậy là có việc gì sao ạ?" Vẻ mặt Kiều Hồng Diệp chân thiết, thái độ nghe lời mà hiểu chuyện.