So với đề thứ nhất, đối với Cam Cận Thần và Tô Sở mà nói hiển nhiên đề thứ hai dễ hơn nhiều, nhưng Cam Tùng Bách cố ý tăng khó khăn, cho nên bài thi này lên đến 100 loại dược liệu đều không phải là rất thường gặp, cũng làm cho hai người vắt hết óc.
Nhưng hai người vừa mới viết được một nửa, lại thấy Cảnh Vân Chiêu thu bút, nộp bài thi rồi.
Cam Cận Thần sững sờ, lại viết xong?
Không phải là nhịn nửa ngày không viết ra được nên nộp giấy trắng chứ?
Nghĩ như vậy, trấn định mấy phần, tiếp tục bài thi, lại qua nửa giờ, lúc này mới hoàn thành, chỉ là lúc này Cam Tùng Bách đã đánh dấu hoàn thành trên bài thi của Cảnh Vân Chiêu rồi, chỉ thấy chữ viết phía trên sạch sẽ sắp hàng chỉnh tề, ông cụ Cam cũng không để lại bất kỳ ấn ký nào, mà đang đối chiếu với trên bảng khai điền 100.
Con ngươi Cam Cận Thần đều muốn trợn lên, gần như là trong nháy mắt, đoạt lấy bài thi của Cảnh Vân Chiêu, nhìn rõ ràng từ trên xuống dưới.
"Cậu... cậu tại sao có thể trả lời được? Những dược liệu này đều rất ít thấy......" Cam Cận Thần cũng không kịp mặt mũi, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Cảnh Vân Chiêu nhún vai một cái: "Học qua rồi."
Cô có không gian máy gian lận, gấp năm lần thời gian nữa đó, bình thường buổi tối đều là lúc nghỉ ngơi trong không gian, một đêm chính là thời gian hai ngày bên ngoài, dường như không dài, nhưng vẫn cố gắng nhớ các từ, hiệu quả cao hơn với người khác.
Chữ viết của Cảnh Vân Chiêu rất rõ ràng và đẹp, nét bút sắc bén tự nhiên mà không mất đi sự mạnh mẽ, nhìn qua rất đẹp mắt.
Kiếp trước chữ của cô không có đẹp như vậy đâu, chỉ là sau khi nghỉ học ban đêm ở nhà không có việc làm, sẽ len lén luyện tập để xoa diệu tâm trí, còn có khoảng thời gian bị bỏ tù nữa, gần như cô đặt hết suy nghĩ vào chữ viết, vì vậy nhìn qua chữ của cô dù sao cũng hơi có cảm giác phóng túng, coi như là tự thành nhất phái.
Nếu như một giây trước tâm trạng Cam Cận Thần không khỉnh, thì giờ phút này, cũng đã hoàn toàn biến thành chán nản.
Từ tiểu học đến bây giờ cậu học y vẫn là gà mờ, thậm chí không sánh nổi với Cảnh Vân Chiêu......
"Ông nội, ông không cần ra đề nữa, con nhận thua!" Nói xong, trực tiếp đứng dậy trở về phòng, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại.Sun520 - DDLQĐ
"Thằng nhóc này, còn có tánh khí!" Cam Tùng Bách vểnh râu lên, ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm rất vui vẻ: "Cô bé Vân Chiêu, chủ nhật đi cùng với ông đến phòng khám, cơ sở rất quan trọng, nhưng kinh nghiệm quan trọng hơn, con còn trẻ, nhân cơ hội này học thêm một chút đi, con mới có bản lãnh phát triển nhanh hơn."
"Con biết rồi ông nội." Cảnh Vân Chiêu hết sức phối hợp.
Cô rất hứng thú về mặt y học, đây là ông cụ cho cô cơ hội, tự nhiên muốn quý trọng thật tốt.
Cuộc thi lần này, ông cụ ra đề mục vốn là đả kích cháu của mình, không để cho cậu kiêu ngạo tự mãn, sau khi đạt được mục đích, dạy dỗ hai câu là không có vấn đề.
Ngay đêm đó, Cam Cận Thần gần như là thức trắng đêm, nghĩ tới thái độ cậu gần đây luôn ức hiếp Cảnh Vân Chiêu, lại cảm thấy sắc mặt nóng hừng hực có chút đau, trong lòng nói không rõ là cảm giác gì.
Mà em họ Tô Sở càng thêm khoa trương, gần như là xem Cảnh Vân Chiêu là thần tượng.
Sáng sớm lúc mở cửa, Cảnh Vân Chiêu đột nhiên phát hiện Cam Cận Thần luôn rời đi rất sớm thế nhưng động tác chậm rì rì, ánh mắt giống như vẫn không chứa nổi cô vậy, nhưng có vẻ kì lạ.
"Cái đó, đến trường cùng nhau đi, trên đường chúng ta kiểm tra bài tập của nhau một chút." Cam Cận Thần nhắm mắt, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt nhìn nơi khác, thái độ đó quả thật giống như thi ân.
Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu rụt rụt, thành tích của cô đứng nhất toàn trường, bài tập hoàn mỹ tương đương với sách giáo khoa, mỗi lần giáo viên đánh dấu gần như là làm mẫu, còn cần kiểm tra hay sao?
Chỉ là đứa nhỏ đã nói như vậy rồi, Cảnh Vân Chiêu vẫn cho cậu một vẻ mặt: "Được."
Giờ phút này Cam Cận Thần vẫn còn không biết, mình lại tìm tai vạ một lần nữa.