Diệp Thanh khóc thê lương, nhưng hoàn toàn không giống dáng vẻ là làm việc gì sai chút nào, ngược lại giống như bị bao nhiêu uất ức.
"Các bạn học khẳng định cũng biết nhà chúng ta phá sản rồi, nếu con quay lại nói xin lỗi, cho dù bọn họ sẽ không làm gì con nhưng con cũng không chịu nổi! Sau này con đến trường học, bọn họ sẽ chỉ chỉ chõ chõ con, con sẽ còn không bằng đứa bé nhà nghèo nữa! Mẹ! Con không muốn mất mặt, mẹ cho con ít tiền đi, cùng lắm thì con đi xa xa cũng không trở về nữa, nếu mẹ không bỏ được con, để cho con chuyển trường cũng được mà, chúng ta thiếu nhiều khoản nợ như vậy lúc nào thì có thể trả hết được đây? Đi thôi, đi cũng không cần trả......" Diệp Thanh vừa khóc vừa nói.
Vừa nghĩ tới tiệc sinh nhật của mình đang tốt đẹp đã bị hủy, cô ta lại cảm thấy trời cũng sắp sụp rồi, Dương Điềm Điềm biến thành như vậy, các bạn học thấy cô thế nào?
Mẹ Diệp rưng rưng nhìn con gái mình, cảm thấy xa lạ.
Trước kia con gái là cái dạng gì? Ở nhà dịu dàng hiểu chuyện như công chúa vậy, lúc nào thì diễn biến thành một tên ác ma......
Ác ma? Mẹ Diệp cả kinh trong lòng, bà cũng không biết mình làm sao sẽ nghĩ con gái của mình như vậy nữa.
Vẻ mặt mẹ Diệp dần dần có chút lạnh nhạt: "Làm sao con có thể nói ra như vậy! Từ nhỏ, mẹ dạy con làm người thế nào hả? Làm việc gì sai phải gánh vác! Thiếu nợ nhiều thì thế nào? Mẹ chưa từng yêu cầu con đi kiếm tiền trả nợ, con tiếp tục làm một học trò ngoan là được rồi, sau này thi đậu một đại học lớn thì cuộc sống hạnh phúc cả đời thôi, những món nợ kia có liên quan gì đến con!"
"Sao lại không liên quan chứ!" Diệp Thanh lập tức gào thét: "Trước kia hàng xóm nhìn chúng ta đều là ánh mắt rất hâm mộ, bây giờ thế nào? Bọn họ thông cảm với con! Con ghét cái loại thông cảm đó! Mắc cỡ chết người!"
Mẹ Diệp toàn thân chấn động, đột nhiên bà cảm thấy mất hết tất cả sức lực trên người.
Bà kiên trì như vậy là vì cái gì? Người chồng không đáng tin, sau khi bị đả kích thì vò đã mẻ lại sứt, con gái cũng nghĩ như vậy? Bà cố gắng còn có tác dụng gì nữa?
Thân thể lảo đảo muốn ngã, cố tình Diệp Thanh còn không biết hối cải, đưa tay kéo áo của bà: "Mẹ, mẹ nói cho con biết, nhà của chúng ta cất tiền ở đâu! Rốt cuộc cất ở đâu vậy!"
Lúc trước có tiền như vậy, bây giờ không thể không còn dư lại chút nào, nhất định là giấu đi sợ bị người khác biết!
Mẹ Diệp chỉ cảm thấy trước mắt đầu váng mắt hoa, tầm mắt tụ lại, khuôn mặt con gái để cho bà cảm thấy sợ hãi.
Lúc bà sắp ngã xuống, Cảnh Vân Chiêu thuận tay đỡ người.
"Cảnh Vân Chiêu! Sao cô lại tới đây! Ai cho cô đến!" Diệp Thanh vừa nhìn thấy mặt, không chỉ có không có chú ý tới tình trạng của mẹ Diệp, thậm chí tệ hại hơn.
Bây giờ, Cảnh Vân Chiêu càng thêm hiểu, dì Diệp là người kiên cường như vậy, tại sao kiếp trước có thể bị ép tự sát, Diệp Thanh trong ngày thường làm bộ như yên lặng hiểu chuyện, nhưng trên thực tế, lại gần như kế thừa thói hư tật xấu của cha cô ta, không chịu nổi đả kích, thậm chí bởi vì nhiều năm cưng chiều mà tư lợi!
"Cô muốn bỏ nhà ra đi chẳng liên quan hệ tới tôi, nhưng sao cô đối với dì Diệp như vậy, không nên." Cảnh Vân Chiêu lạnh nhạt nói.
"Cô tính làm gì đó......"
"Không coi vào đâu, chính là dì ấy còn thiếu tôi ít tiền, làm người cho vay, tôi phải bảo đảm dì ấy không thể bởi vì bị người khác áp bức tổn thương đưa đến không thể trả nợ, có vấn đề gì sao?" Dù sao cũng là chuyện của mẹ con hai người, Cảnh Vân Chiêu không tiện nhúng tay, tùy ý tìm một lời giải thích.
Nói là món nợ, trên thực tế dì Diệp cũng chỉ thiếu cô 1000 đồng mà thôi, tiền này cô cũng không muốn lấy.
Nhưng Diệp Thanh nghe xong lời này, sắc mặt trắng nhợt, bởi vì trong nhà nợ tiền quá nhiều, thậm chí cô ta không có suy nghĩ tại sao Cảnh Vân Chiêu sẽ trở thành một trong những người chủ nợ đó.