Edit: Phạmnhi
Cảnh Vân Chiêu cũng nhìn ra sự nghi ngờ của ông Đường, nhưng tuổi cô đang bày ở đó, dựa vào mấy lời nói ngon ngọt cũng không thể bỏ đi sự nghi ngờ của ông, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Đường Tử Hoa, đưa thuốc của cậu cho tôi nhìn một chút được không?"
Rốt cuộc Đường Tử Hoa cũng muốn biết Cảnh Vân Chiêu có bản lãnh đó thật hay không, cho nên cô vừa mở miệng, liền lập tức đem bình thuốc nhỏ đưa đến trong tay của cô.
Bình sứ toàn thân màu trắng, chạm tay hơi lạnh, có vài phần phong cách cổ điển, mở ra ghé vào chóp mũi ngửi một cái, trên mặt phản phất qua vẻ tự tin.
"Ma hoàng, hắc phụ tử, cam thảo, bạch thuật. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu vừa mở miệng liền nói ra gần mười loại dược liệu.
Hoàn thuốc này thật ra cũng không lớn, nhưng có thể nhìn ra hết sức tinh tế, nên mất không ít tâm tư, hơn nữa phương pháp điều dưỡng này mặc dù không giống như bên trong Nạp Linh ngọc ghi lại, nhưng cũng là phương thuốc độc nhất vô nhị cứu mạng, có thể thấy được người bác sĩ kia bản lãnh không thấp.
Lời nói Cảnh Vân Chiêu vừa rơi xuống, ông Đường thật sự rất kích động.
Cho cháu trai mình dùng là phương thuốc cứu mạng chỉ có ông và người bác sĩ kia biết, dù là cháu của ông cũng chỉ biết đại khái bên trong hai ba vị thuốc mà thôi, nhưng Cảnh Vân Chiêu, dựa vào khứu giác thế nhưng đem phân tích dược liệu một điểm không sai!
Ông Đường đương nhiên không biết, Cảnh Vân Chiêu mỗi ngày ở trong không gian sinh hoạt thời gian rất dài, bên trong trồng trọt những dược liệu kia có thể không nhớ rõ hương vị như thế nào sao? Hơn nữa phương thuốc này bên trong Nạp Linh ngọc cũng có, chỉ cần vừa động não vừa nghĩ liền đoán được, căn bản không tính là khó khăn.
"Tiểu nha đầu, không, Cảnh tiểu thư, nếu như cô thật có thể cứu được Tử Hoa, yêu cầu gì tôi cũng có thể đồng ý với cô!" Ông Đường vội vàng nói.
Gia tài nào có quan trọng bằng cháu trai!
"Muốn chút thời gian. . . . . ." Cảnh Vân Chiêu nhắc nhở một tiếng.
"Thời gian không thành vấn đề!" Ông Đường lập tức nói một tiếng, lại nói: "Như vậy đi, cô học ở Nhất Trung đúng không? Hôm nay tôi sẽ đưa Tử Hoa trở về, hai ngày nữa sẽ gặp để cho cô bắt tay vào chữa trị cho nó, tiền xem bệnh đến lúc đó đều cho cô, nếu là bệnh của Tử Hoa thật sự có thể chữa khỏi, về sau chuyện của cô chính là chuyện của họ Đường tôi, chúng ta họ Đường đối với cô vô cùng cảm kích!"
Cảnh Vân Chiêu không ngờ ông cụ rộng lượng như vậy, chỉ là cô cũng chưa từng nghĩ muốn của họ Đường thứ gì.
Hôm nay hơn ba nghìn vạn coi như là giao dịch công bằng, trị bệnh cứu người là nghề nghiệp và niềm vui hiện tại của cô, nhiều lắm là thu thêm một chút tiền xem bệnh, cũng không thể vì chút việc cứu mạng này mà sai khiến người ta cả đời, hơn nữa, cái này còn chưa bắt đầu chữa trị!
Cảnh Vân Chiêu biết bây giờ cùng không thể từ chối ông Đường là vô ích, cũng không nói gì nhiều.
Bữa cơm này ăn không sai biệt lắm, Cảnh Vân Chiêu cũng hiểu thấu đáo bệnh tình của Đường Tử Hoa, lúc này mới rời khỏi phòng chuẩn bị mỗi người đi một ngả.
Vừa xuống lầu, quả nhiên là nhìn thấy Lê Thiếu Vân.
Cảnh Vân Chiêu đương nhiên không biết, Lê Thiếu Vân là đặc biệt đi ra nhìn cô, đây là địa bàn của hắn, Cảnh Vân Chiêu tới, tự nhiên có người thông báo hắn một tiếng, nhớ tới thái độ khách khí lúc trước Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân cũng không muốn đi lên trước tiếp cận, nhưng vừa nghe nhân viên nói cô ăn cơm cùng một ông lão còn có một cậu bạn học trẻ, cảm thấy có chút không vui.
Nha đầu này tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi bị những nam sinh bao kim ngọc ở bên ngoài lừa.
Vậy thôi, đại phát từ bi tới thay cô nhìn một chút.
Ánh mắt Lê Thiếu Vân quét qua Đường Tử Hoa, liếc mắt quan sát nam sinh không sai biệt lắm, nhìn nam sinh trên mặt còn hơi ửng đỏ, nhướng mày, đợi Cảnh Vân Chiêu bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, trực tiếp kéo người đến bên cạnh.
Hướng về phía ông Đường cười một tiếng, nói: "Xin chào hai người, tôi là ''anh trai'' của Vân Chiêu, hai ngươi là. . . . ."