Edit: Phạmnhi
"Đó là chậu lớn Thanh Hoa phải không?" Ông lão từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía đồ vật cầm trong túi trên tay cô, hỏi.
Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái, đặt đồ ở trên bàn: "Thật xin lỗi, cháu trên đường gặp phải chút chuyện, cho nên mới tới muộn, chỉ là ngài yên tâm đồ thật chính là đồ cháu đăng trên mạng, ngài có thể xem trước một chút."
Mở túi ra, ông lão lập tức cẩn thận nhìn chằm chằm thật kỹ.
Cảnh Vân Chiêu ở một bên hết sức an tĩnh, ông lão rón rén, trong miệng lầu bầu: "Không tệ không tệ, hình cao tao nhã, hoạ tiết tinh xảo, hoa văn bình xếp trình tự rõ ràng, màu sắc Thanh Hoa yên tĩnh, tường bên ngoài toàn thân thanh hoa trang hoàng. . . . . ."
"Vẽ hoa văn, hoa văn lá chuối, bụng vẽ hoa văn cành lá quấn quanh hoa mẫu đơn, hoa văn đầu mây cùng cánh sen làm viền, vòng tường ngoài là hoa văn cây cỏ. Vòng bên trong là lớp men trắng, đế bên ngoài quay, mặt ngoài thể hiện khí phách tôn quý. Đường cong phương diện cũng vô cùng hoàn mỹ, mượt mà dịu dàng."
Ông lão nói một tràng lời nói Cảnh Vân Chiêu nghe không hiểu, chỉ thấy ông nói xong lại lôi kéo bên cạnh ông nam sinh, chỉ vào chậu lớn nói: "Tử Hoa cháu xem nhìn, hình dáng này trang trí từ trên xuống dưới có năm tầng, hơn nữa mỗi tầng ngăn cách lẫn nhau rõ rệt, đầy khí chất thanh sơ, thật là một đồ tốt. . . . . ."
Cảnh Vân Chiêu nhìn, nam sinh bên cạnh ông lão vẻ mặt cũng giống cô, trên mặt rõ ràng viết"Nghe không hiểu" ba chữ.
Chỉ là ông lão cũng mặc kệ những thứ này, sau khi tự mình dài dòng nói một tràng, gương mặt cảm khái, thật giống như đang nói..., đồ tốt như vậy tại sao bây giờ mới phát hiện.
Qua hơn 20 phút sau, ông lão cuối cùng mới phản ứng kịp đồ còn không phải là của mình.
Trên mặt ranh mãnh mang ý cười, con mắt đục ngầu lại lóe sáng lên, thần thái này quả thật gọi là hiền lành.
Một bên Đường Tử Hoa đã không còn mặt mũi nhìn ông nội của mình, nhất định chính là một lão ngoan đồng, rõ ràng lúc ở nhà, ông nội rất nghiêm túc rất khó chọc vào, hiện tại tốt hơn, hướng về phía một nữ sinh xa lạ cười vui vẻ như vậy, nếu là người ngoài nhìn vào, sợ là sẽ cho là nữ sinh này mới là cháu gái của ông.
"Tiểu nha đầu, đồ vật này là tổ tiên cháu truyền lại sao?" Ông lão hỏi.
Nếu như là tổ tiên truyền, làm chủ không nên là nha đầu này, dù sao cũng nên có người lớn ở đây mới phải, ông mặc dù bắt buộc phải có được, nhưng không phải là người lạm dụng thủ đoạn.
Cảnh Vân Chiêu lắc đầu một cái: "Đồ là cháu mua ở chợ nhỏ trong thị trấn, vợ của người bán bị bệnh, không có biện pháp mới đưa chậu lớn qua tay, nhưng mà bởi vì muốn giá cao hơn, cuối cùng bị cháu mua lại."
Vừa nói như thế, ông lão càng kinh ngạc hơn.
"Cháu tốn bao nhiêu tiền mua?" Ông lão không nhịn được hỏi.
Cảnh Vân Chiêu cười cười, không có đáp lại, ngược lại nói: "Này chậu lớn ngài có muốn không?"
"Muốn! Thế nào không cần?" Ông lão vội vàng che chở tựa như con nói một tiếng, lúc này mới phản ứng được, nha đầu này là thử dò xét mình, tránh cho mình biết giá tiền tốn hao vốn của nó mà giảm giá giao dịch xuống.
"Vật này cháu có thể làm chủ sao? Ta xem tuổi của cháu hẳn còn không có trưởng thành, không có cha mẹ ở đây. . . . . ." Ông lão cũng có chút khó xử.
"Cháu không cha không mẹ, đồ là cháu mua, cháu làm chủ được." Cảnh Vân Chiêu nói, lấy thư chứng minh đã viết sau khi đoạn tuyệt quan hệ với Kiều Uý Dân.
Ông lão cau mày, không cha không mẹ, nha đầu thanh tú xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, không trách được vừa rồi nha đầu này bình tĩnh như thế, nhìn dáng dấp chắc đã sinh hoạt độc lập rồi.
Trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần hảo cảm cùng thương xót: "Như vậy nếu, chúng ta nói chuyện giá tiền một chút đi, ta cũng vậy không làm khó dễ cháu, ta nói giá tiền nếu như cháu đồng ý thì gật đầu, không đồng ý chúng ta bàn bạc lại một chút, như thế nào?"
Cảnh Vân Chiêu bày tỏ đồng ý.
Ông lão lúc này mới lại nói: "35 triệu."
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu nhảy dựng, cùng kiếp trước. . . . . . Thế nào lại khác nhau vậy? Hơn nữa còn nhiều hơn rất nhiều như vậy!